Chương 1106: Lông vũ của Thần Quang Minh (2)
[Lông vũ của Thần Quang Minh: Những chiếc lông vũ rơi ra từ đôi cánh của Thần Quang Minh sở hữu một lượng sức mạnh ánh sáng nhất định.]
Mạc Vận ngạc nhiên: “Chùm ánh sáng ở đây thế mà là lông vũ của Thần Quang Minh, Thần Quang Minh có mọc cánh ư?”
Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng nói: “Có lẽ vậy.”
Hắn nhớ đến bức tượng thiên thần khổng lồ và tráng lệ trong phó bản Nguyên Tố Ánh Sáng.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy có lẽ đây là hình tượng của Thần Quang Minh.
Mạc Vận không hỏi thêm nữa, Thần Quang Minh chỉ là một tồn tại trong truyền thuyết, có lẽ nàng ấy và Lâm Mặc Ngữ cũng chưa từng nhìn thấy.
Sau đó Lâm Mặc Ngữ nhìn về vị trí ban đầu của lông vũ.
Chiếc lông vũ nằm ở chính giữa đáy hang động, sau khi chiếc lông vũ bị lấy đi, một cái lỗ to bằng nắm tay hiện ra.
Mạc Vận thấy kỳ quái: “Sao lại có một cái lỗ nữa?”
Lâm Mặc Ngữ cẩn thận quan sát: “Hình như cái lỗ này sẽ dẫn tới nơi nào đó nhưng nhỏ quá, không vào được.”
Lâm Mặc Ngữ tìm tòi một lát mà cũng chẳng nhìn ra được gì nên cũng chẳng xoắn xuýt nữa.
Đưa chiếc lông vũ của Thần Quang Minh cho Mạc Vận: “Thử xem, thú triệu hồi của ngươi có tác dụng không.”
Mạc Vận đến đây để tìm đầm lầy Thánh Quang nơi ở của BOSS, đó là khu vực có Thánh Quang mạnh nhất ở phó bản.
Nhưng trung tâm của đầm lầy Thánh Quang chính là lông vũ của Thần Quang Minh, nói không chừng sẽ có tác dụng.
Mạc Vận không làm giá nữa, lấy chiếc lông vũ đặt lên đầu Thánh Linh Kỳ Lân thú.
Chiếc lông vũ đột nhiên bùng lên ánh sáng rực rỡ, sau đó dần dần tan ra hòa thành một thể với Thánh Linh Kỳ Lân thú.
Mạc Vận lộ ra vẻ vui mừng: “Có tác dụng, tuy rằng hiệu quả không mạnh lắm nhưng thật sự có tác dụng, ta có thể cảm giác được Tiểu Bạch đã trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Hóa ra nó tên là Tiểu Bạch.” Lâm Mặc Ngữ khẽ cười, cả người Thánh Linh Kỳ Lân thú trắng nõn, toàn thân tỏa ra ánh sáng thánh khiết, gọi là Tiểu Bạch cũng khá thích hợp.
Lâm Mặc Ngữ dùng tay vuốt ve nó, Tiểu Bạch lại lộ ra vẻ mặt thích thú.
Nó biết Lâm Mặc Ngữ, biết Lâm Mặc Ngữ là bạn của chủ nhân.
“Nếu có tác dụng, vậy thì tiếp tục đi.”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ khẽ chuyển động, Khô Lâu lần lượt nhảy vào Đầm Lầy, lấy lông vũ của Thần Quang Minh ở trong đó ra.
Mỗi một Đầm Lầy ánh sáng bị dập tắt thì dáng vẻ của phó bản này cũng đang dần thay đổi.
Mạc Vận thấp giọng nói: “Nếu chúng ta lấy hết lông vũ của Thần Quang Minh, liệu phó bản này có còn tồn tại không?”
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút: “Vậy thì phải xem nguồn gốc của những chiếc lông vũ này là gì, ngươi còn nhớ cái hố vừa rồi không?”
Mạc Vận gật đầu.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ta có thể cảm nhận được đáy của cái hố đó liên kết với ngọn nguồn thật sự của cái phó bản này.”
“Chỉ cần ngọn nguồn không sao thì phó bản này sẽ mãi tồn tại.”
Mạc Vận không có giác quan nhạy bén như Lâm Mặc Ngữ nhưng nàng ấy tin tưởng lời nói của Lâm Mặc Ngữ.
Đám Khô Lâu liên tục mang những lông vũ của Thần Quang Minh về, Mạc Vận đặt toàn bộ lông vũ lên người Kỳ Lân Thánh Linh thú để nó hấp thụ.
Sau khi Thánh Linh Kỳ Lân thú hấp thụ một lượng lớn lông vũ của Thần Quang Minh, hơi thở cũng dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, ánh sáng trên cơ thể nó ngày càng thánh khiết hơn.
Mạc Vận giải thích: “Triệu Hồi sư bọn ta ngoài việc sau khi tăng cường sức mạnh cho bản thân thì còn có thể tăng cường sức mạnh cho thú triệu hồi của mình.”
“Khi thú triệu hồi mạnh đến một mức độ nhất định, thuộc tính của nó sẽ nuôi dưỡng ngược lại cho Triệu Hồi sư bọn ta.”
“Cứ như thế bọn ta sẽ có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Giống như thuộc tính của ta, thực sự mạnh hơn thuộc tính của những chức nghiệp giả cùng cấp.”
Sau đó Mạc Vận tiếp tục nói: “Nhưng không phải Triệu Hồi sư nào cũng có năng lực này, cái này có chút liên quan giữa huyết mạch của bọn ta và thú triệu hồi.”
“Giống như thú triệu hồi Kim Bằng của nhà họ Đan sẽ không có năng lực này.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Năng lực khiến người khác thật ngưỡng mộ.”
Mạc Vận thấy kỳ lạ nói: “Thú triệu hồi của ngươi không có năng lực này sao?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Không có.”
Mạc Vận biết thuộc tính của Lâm Mặc Ngữ rất mạnh, cho rằng thú triệu hồi của Lâm Mặc Ngữ cũng có năng lực giống như nàng ấy.
Mạc Vận có hơi tò mò hỏi: “Bây giờ ngươi có bao nhiêu thuộc tính rồi? Có tiện nói không?”
Không chỉ là tò mò, trong mắt còn mang theo một chút ý tứ so sánh.
Lâm Mặc Ngữ mạnh hơn mình về mọi mặt, về mặt sức mạnh chiến đấu của hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Thứ duy nhất Mạc Vận có thể lấy ra chính là thuộc tính.
“Có gì mà không tiện, ngươi đang hỏi thuộc tính nào?” Lâm Mặc Ngữ thản nhiên nói.