Chương 1108: Ta đâu có muốn làm vợ của hắn đâu (2)
Dùng thị giác của Khô Lâu, đã nhanh chóng tìm ra phương hướng.
“Theo ta!”
Lâm Mặc Ngữ đột nhiên nắm lấy tay Mạc Vận, kéo nàng ấy về phía trước.
Trong ánh sáng trắng, khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Vận thoắt cái đỏ lên.
“Lần thứ hai...”
Lần thứ hai tay nàng ấy được Lâm Mặc Ngữ nắm lấy.
Lần đầu tiên là ở chiến trường Vĩnh Hằng, đây là lần thứ hai.
Trong phút chốc, không chỉ sắc mặt Mạc Vận, ngay cả trái tim cũng đập bình bịch rất nhanh.
Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng quát của Lâm Mặc Ngữ: “Cẩn thận!”
Tiếp đó Mạc Vận cảm thấy mình bị Lâm Mặc Ngữ ôm lấy, sau đó cả người nhanh chóng lùi lại.
Mình không chỉ được ôm lên mà góc nhìn cũng được thay đổi.
Tốc độ rút lui đột nhiên tăng lên, Mạc Vân cảm nhận được một xung kích cực lớn.
“Bị tấn công rồi!” Tuy rằng Mạc Vận không nhìn thấy nhưng lại biết rất rõ.
Nàng ấy đang định thi triển kỹ năng, để Tiểu Bạch đến bảo vệ bọn họ.
Giọng nói của Lâm Mặc Ngữ lại vang lên bên tai: “Không cần, không sao đâu.”
Trong âm thanh, tình thế rút lui của hai người dừng lại, bên tai vang lên tiếng răng rắc, Mạc Vận biết quân đoàn Vong Linh đã đến.
Một lượng lớn Khô Lâu xông đến trước mặt và bảo vệ hai người bọn họ.
Sau đó vô số âm thanh va chạm tiếp tục vang lên, liên tục có Khô Lâu bị đánh bay.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ngọn nguồn của cái này có chút thú vị, nó có năng lực tự bảo vệ, không cần dựa vào bất kỳ ai.”
Mạc Vận khẽ ừm một tiếng, không nói gì.
Điều đặc biệt là, thế mà nàng ấy không bảo Lâm Mặc Ngữ thả mình xuống.
Mạc Vận cúi đầu đỏ mặt, đầu óc hỗn loạn.
Vừa rồi Lâm Mặc nói một câu: Không sao, thế mà lại khiến nàng ấy cảm thấy vô cùng an tâm.
Đây là một cảm giác an toàn và vô cùng ấm áp chưa từng có.
Nàng ấy cảm thấy Lâm Mặc Ngữ đã chặn hết mọi mưa gió, càng cảm thấy Lâm Mặc Ngữ cao lớn vô cùng.
“Mạc Vận, ngươi muốn trở thành người phụ nữ cấp thần mà, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy.”
“Nhưng cái cảm giác đó thực sự rất thoải mái.”
“Ngươi phải dựa vào chính mình, đừng dựa vào người khác.”
“Ta đâu có dựa dẫm vào người khác.”
“Hắn đã có vợ rồi, vợ của hắn còn là bạn thân của ngươi đấy.”
“Ta biết nhưng ta không phải vợ hắn, nghĩ thôi cũng không được sao?”
“Không được.”
“Ta cứ nghĩ đấy!”
…
Trong đầu Mạc Vận xuất hiện cuộc xung đột giữa trời và người, trong phút chốc có hai Mạc Vận đang đối thoại, một mảnh hỗn loạn.
Lâm Mặc Ngữ không biết trong đầu nàng ấy phức tạp đến mức nào.
Trong một thế giới tràn ngập ánh sáng, Lâm Mặc Ngữ dựa vào quân đoàn Vong Linh tiếp tục tiến về phía trước.
Những tia sáng mang theo lực xung kích cực lớn, liên tục đánh bay Khô Lâu.
Tiếc là số lượng Khô Lâu quá nhiều, nó có thể chặn bay hàng trăm hàng ngàn con nhưng số lượng Khô Lâu lại đến hàng vạn con.
Cuối cùng, dựa vào Khô Lâu để chặn súng, Lâm Mặc Ngữ ôm Mạc Vận đến nguồn sáng.
Lâm Mặc Ngữ thả Mạc Vận xuống, sau đó duỗi bàn tay to lớn của mình ấn trực tiếp vào nguồn.
Toàn bộ đầm lầy ánh sáng đang sôi sục, ánh sáng thánh khiết bắt đầu co lại, toàn bộ đều rút lại về nguồn.
Đầm lầy khổng lồ biến mất.
Ánh sáng cuối cùng cũng biến mất, Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng nói: “Được rồi, có thể mở mắt ra rồi.”
“Ừ.” Mạc Vận cúi đầu, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh.
Rặng mây đỏ trên mặt vẫn chưa hết, nàng ấy lặng lẽ nhìn Lâm Mặc Ngữ, phát hiện Lâm Mặc Ngữ cũng không có nhìn mình, lúc này mới yên tâm.
Sau đó nàng ấy nhìn thấy nguồn của Thánh Quang.
Nửa cái cánh!
Thánh khiết, đẹp đẽ, thuần khiết hơn những viên ngọc đẹp thuần khiết nhất ở trên đời vô số lần.
Những viên bảo thạch hoàn hảo nhất cũng không so được với nó.
“Đây là…” Hơi thở của Mạc Vận trở nên gấp gáp, tựa hồ nàng ấy đã đoán được thân phận của vật này nhưng lại không dám tin.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Đây có lẽ là đôi cánh của Thần Quang Minh, đã bị người ta chặt đứt.”
Thuật Dò Thám bay ra.
[Đôi cánh của Thần Quang Minh: Chứa đựng tinh hoa sức mạnh của Thần Quang Minh]
Mạc Vận thấp giọng nói: “Ngươi đã từng nhìn thấy Thần Quang Minh chưa?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ngươi biết Thánh Đốc Giáo không? Thiên sứ mà bọn họ thờ phụng, ngươi biết chứ?”
Mạc Vận gật đầu: “Biết.”
“Ngoại hình của Thần Quang Minh chắc hẳn cũng khá giống thiên sứ, ta nghi ngờ rằng thứ mà Thánh Đốc Giáo thờ phụng chính là Thần Quang Minh, chỉ là có thể ngay cả bọn họ cũng không biết điều đó.”
“Hóa ra là như vậy.”
Thực ra trong lòng Lâm Mặc Ngữ còn có một suy đoán khác.
Hắn nghi ngờ Thánh Đốc Giáo là một quân cờ do Thần Quang Minh sắp đặt trong thế giới Nhân tộc.
Cho dù thần linh đã ngã xuống thì cũng có cơ hội sống lại.
Sức mạnh của niềm tin trong đó vô cùng quan trọng.
Nếu Thần Quang Minh muốn sống lại, dựa vào chính mình sẽ không dễ dàng, nếu có Thánh Đốc Giáo tập hợp sức mạnh tín niệm cho nó, cơ hội sẽ lớn hơn rất nhiều.