Chương 1109: Nếu đã ra tay thì phải tự nghĩ đến hậu quả (1)
Lâm Mặc vừa nói vừa ấn vào đôi cánh của Thần Quang Minh: “Tiếc là chiếc cánh này đã bị ta lấy đi. Nếu như bị người của Thánh Đốc Giáo lấy được, ngày ngày thờ phụng, có lẽ nó sẽ có cơ hội sống lại.”
Mạc Vận nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi nói cái gì?”
Giọng nói của Lâm Mặc Ngữ rất nhẹ, Mạc Vận nghe không rõ.
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Không có gì, ngươi có thể để Tiểu Bạch hấp thu.”
Mạc Vận gật đầu, lập tức đưa Tiểu Bạch tới.
Cả người Tiểu Bạch dán vào cánh, bắt đầu hấp thu Thánh Quang trong cánh.
Cơ thể Tiểu Bạch càng lúc càng sáng hơn, chỉ trong vài giây, Tiểu Bạch đã hấp thụ nhiều năng lượng hơn trước.
Những chiếc lông vũ chỉ là mảnh vụn nhỏ nhặt không đáng kẻ rơi ra từ trong đây, dù có hấp thụ bao nhiêu chiếc lông vũ cũng không bằng việc hấp thụ trực tiếp từ đôi cánh.
Đôi cánh chứa đựng tinh hoa của Thần Quang Minh, gần như vô tận.
Từ đây, Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được sự mênh mông của năng lượng thánh quang, từ đó đoán ra rằng Thần Quang Minh đã từng là một vị thần linh trung đẳng.
Ít nhất thì nó không yếu hơn sự tồn tại của Kịch Độc thần.
Tiếc là bây giờ nó đã chết, ngay cả đôi cánh cũng người ta bị chặt đứt.
“Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì vậy!”
Lâm Mặc Ngữ cực kì tò mò về những gì đã xảy ra năm đó.
Trong trận đại chiến năm đó, gần như tất cả các vị Thần Linh đều ngã xuống, ngay cả những người may mắn còn sống cũng không biết đã trốn đi đâu.
Dù sao trong ngàn năm qua, Thần Linh mất tích, chưa từng xuất hiện trên thế gian.
Ngược lại vài toà phó bản nguyên tố xuất hiện, đều giống như người kế nhiệm mà Thần Linh đã bố trí.
Hắn còn giết chết một vị Thần Linh chỉ còn thoi thóp, còn chứng kiến sự ra đi của một vị Thần Linh.
Cũng đã từng giết một vị Thần Linh vừa mới ra đời.
Bí mật năm đó vẫn chưa bao giờ được giải đáp.
Ánh sáng thánh khiết vẫn còn lấp lánh, Lâm Mặc Ngữ cùng Mạc Vận mỗi người đều đang suy nghĩ những chuyện khác nhau.
Mãi cho đến khi Tiểu Bạch phát ra tiếng kêu lanh lảnh, Mạc Vận mới tỉnh táo lại.
Tiểu Bạch đã hấp thụ đủ Thánh Quang, đạt đến trạng thái cực hạn.
Nó vào lúc này ít nhất mạnh gấp đôi so với lúc mới vào phó bản.
Tương tự như vậy, thuộc tính của nó cũng nuôi dưỡng lại Mạc Vận, thuộc tính của Mạc Vận cũng tăng lên đáng kể.
Hơn nữa sự tăng lên này vẫn còn duy trì trong một khoảng thời gian nữa.
Trong lòng Mạc Vận vô cùng ngạc nhiên lại vui mừng nhưng vui chưa được ba giây, nghĩ đến những thuộc tính kinh người biến thái của Lâm Mặc Ngữ thì niềm vui nho nhỏ của Mạc Vận kia lại biến mất không thấy tăm hơi.
Lâm Mặc Ngữ vuốt ve Tiểu Bạch, Tiểu Bạch phát ra tiếng rên đầy hưởng thụ.
"Ăn no rồi à?"
Hình như Tiểu Bạch tựa có thể nghe hiểu được lời nói của Lâm Mặc Ngữ, hừ hừ hai tiếng.
Mạc Vận thấp giọng nói: "Cám ơn ngươi, Tiểu Bạch đã đạt tới cực hạn, nó đã tích lũy đủ năng lượng rồi, đợt tiến hóa tiếp theo phải đợi chuyển chức lần ba."
Giữa Triệu Hồi sư và thú triệu hồi bổ trợ lẫn nhau, hạn chế lẫn nhau.
Nếu thú triệu hồi quá yếu thì người triệu hồi sẽ không mạnh hơn bao nhiêu, ngược lại cũng vậy.
Nếu thú triệu hồi muốn tiến hóa liên tục thì cũng cần cấp bậc của Triệu Hồi sư tăng lên.
Lâm Mặc Ngữ hiểu ý Mạc Vận: “Vậy đợi đến sau khi ngươi chuyển chức lần ba thì hãy đến tìm ta, tạm thời ta sẽ giữ lại cái cánh này."
Lâm Mặc Ngữ cũng không muốn độc chiếm nó nhưng mà trên cái cánh lại tràn trề khí tức Thần Linh.
Mạc Vận không biết tầm quan trọng của nó, nếu tùy tiện lấy ra, ước chừng chưa đến bao lâu thì sẽ có rất nhiều cường giả cấp Thần sẽ tìm đến cửa.
Thậm chí cũng có khả năng sẽ có Thần Linh tìm đến, với sức mạnh của Mạc Vận, sẽ không giữ được nó.
Mạc Vận nói: “Đây vốn là đồ của ngươi, đến lúc đó có thể cho ta mượn dùng một chút là được.”
"Bất cứ lúc nào!" Lâm Mặc Ngữ cũng không khách khí, trực tiếp thu hồi chiếc cánh lại.
Cánh của Thần Linh vô cùng trân quý với người những người khác nhưng trong mắt Lâm Mặc Ngữ chẳng qua chỉ như vậy mà thôi.
Dù sao ngay cả thi thể Thần Linh hoàn chỉnh hắn có rồi, huống chi là chỉ một chiếc cánh.
Sau thu hồi cánh lại, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy cái hố phía dưới chiếc cánh.
Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng một phen, Lâm Mặc Ngữ đã hiểu: "Lông vũ của Thần Quang Minh đã thông qua cái hố này để truyền sức mạnh của nó đến các lông vũ của các Đầm Lầy khác.”
"Trong cái hố này vốn dĩ là rễ của BOSS."
"Nhưng tại sao nó phải làm như vậy?"
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ, cả người từ từ bay lên không trung, bắt đầu từ trên trời nhìn xuống.
Mạc Vận cũng ngồi trên Tiểu Bạch bay lên: "Có phát hiện gì à?"
Lâm Mặc Ngữ nhìn nó một lúc: “Ngươi xem vị trí của những Đầm Lầy này, giống cái gì.”
Mạc Vận nhìn một lát, không quá chắc chắn nói: "Hình như là một trận pháp."