Chương 1112: Có đầu thai mười lần nữa cũng không đến lượt của ngươi (2)
Lâm Mặc Ngữ không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Hắn thật sự chưa tìm được đối tượng, đến bây giờ vẫn không thể liên lạc được với Ninh Y Y.
Người đàn ông kỳ quái nói: “Không phải chứ, tiểu huynh đệ ngươi đẹp trai như vậy, không to lớn thô kệch như ta đây, mấy em gái thấy ta lập tức sợ bỏ chạy.”
Người đàn ông này nhìn có vẻ hung thần ác sát, nhất là còn vác theo một chiếc rìu lớn, quả thật sẽ dọa mấy cô gái nhỏ bỏ chạy.
Lâm Mặc Ngữ khẽ cười một cái, không nói gì.
Đôi mắt hắn chợt sáng lên, lộ ra niềm vui sâu sắc, đột ngột bước về phía trước.
“Tiểu huynh đệ, đó là khu dành cho khách mời mà!”
Người đàn ông hét lớn.
Có người nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ: “Thế mà lại có người dám xông vào khu dành cho khách mời, không muốn sống nữa sao?”
“Khu khách mời toàn những người có máu mặt, có quân đội canh gác, người bình thường không có tư cách tiến vào.”
“Tên nhóc này chỉ sợ là phải khổ rồi.”
“Cũng không biết hắn đến từ gia tộc nào, chẳng hiểu quy tắc gì cả.”
“Nhìn xem, người của quân đội đã hành động rồi kìa.”
Một nhóm quân nhân xông tới chặn trước mặt Lâm Mặc Ngữ: “Dừng lại, phía trước khu khách mời, không được xông vào!”
Lâm Mặc Ngữ không để ý đến bọn họ, trực tiếp đeo huy hiệu Thần Tướng Ba Sao của mình lên vai.
Mấy vị quân nhân đột nhiên đứng nghiêm, hành lễ với Lâm Mặc Ngữ: “Tiếp kiến Thần Tướng.”
Lâm Mặc Ngữ ừ một tiếng, bước qua bọn họ, tiến vào khu khách mời.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Cậu thanh niên này là Thần Tướng sao?”
“Có nhầm không vậy?”
“Nhầm, phụ mẫu của ngươi ôm nhầm ngươi á, Thần Tướng không bao giờ nhầm được.”
“Trời ạ, ta biết hắn là ai rồi, hắn chính là Lâm thần tướng!”
Nhất thời, cả đội đều ầm ĩ cả lên.
Thần tướng trẻ tuổi như vậy, không cần phải nói, chỉ có một vị duy nhất.
Lâm Mặc Ngữ mặc kệ sự ồn ào ở ngoài kia, trong mắt chỉ còn lại một người.
Ninh Y Y đứng ở nơi đó xinh đẹp lung linh, đôi mắt đẹp long lanh, nhìn chằm chằm Lâm Mặc Ngữ không chớp mắt.
Trên mặt còn mang theo nụ cười nghịch ngợm, hình như nàng đã sớm nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ. Lâm Mặc Ngữ bước nhanh đi tới, ánh mắt chưa hề rời khỏi Ninh Y Y một phút một giây nào.
Về phần Ninh Thái Nhiên ở bên cạnh Ninh Y Y lại hoàn toàn bị hắn phớt lờ.
Lâm Mặc Ngữ đi tới trước mặt Ninh Y Y, Ninh Y Y lập tức dang tay ra, nhảy lên người Lâm Mặc Ngữ như một con gấu túi, ôm thật chặt Lâm Mặc Ngữ.
Không một lời nào, không một âm thanh nào, nỗi nhớ cứ thế lan tỏa trong cái ôm này.
Bộ râu của Ninh Thái Nhiên tự động dựng lên, hơi giật giật.
Nhưng ông cũng không nói gì càng không dám lên tiếng cắt ngang, nếu không chắc chắn Ninh Y Y sẽ trở mặt với ông.
Ninh Thái Nhiên chiến đấu cả đời, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi đứa cháu gái bảo bối của mình.
Ánh sáng lung linh xuất hiện, bay từ trên trời xuống như sao băng, rồi nổ tung trong không trung như pháo hoa tuyệt đẹp.
Một con kỳ lân màu vàng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, cả người con kỳ lân tràn ngập ánh sáng rực rỡ, hư ảnh của nó cao hàng chục mét, chiếm hết một nửa bầu trời.
Một luồng hơi thở khổng lồ từ trên không trung cuốn qua, bao phủ toàn bộ nơi này.
“Wow! Đẹp quá!”
“Là vị Triệu Hồi sư đầu tiên của đế quốc Thần Hạ chúng ta, cũng là vị Triệu Hồi sư đầu tiên của Nhân tộc, Mạc Tinh Hải đại nhân.”
“Triệu Hồi sư cấp 95, quá mạnh!”
“Ta cảm thấy như mình sắp đè đến không thở nổi rồi.”
Những thanh niên phía dưới đồng loạt cảm thán, trong mắt tràn đầy hy vọng, hy vọng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy.
Trong mắt Ninh Thái Nhiên tràn đầy khinh thường: “Lão Mạc, ngươi vẫn huênh hoang như vậy à!”
Sau vài giây, hư ảnh của con kỳ lân biến mất, một con kỳ lân đầy màu sắc xuất hiện trên bầu trời.
Mạc Tinh Hải đứng cạnh con kỳ lân.
Bên cạnh ông là Mạc Vận cùng với Thánh Linh Kỳ Lân của nàng ấy.
Toàn thân Thánh Linh Kỳ Lân tỏa ra ánh sáng thánh khiết, cả người trắng như tuyết, khiến Mạc Vận trông giống như một vị tiên nữ vậy.
“Xinh đẹp quá!”
“Đại tiểu thư nhà họ Mạc, đúng là quốc sắc thiên hương.”
“Nàng ấy không chỉ là quốc sắc thiên hương mà còn là tuyệt thế thiên kiêu, nếu ai có thể cưới được nàng ấy thì đúng là phúc khí tu cả mười đời mới có.”
“Ha ha, đừng nghĩ nữa, có đầu thai mười kiếp nữa cũng không đến lượt ngươi.”
Mạc Vận đi theo Mạc Tinh Hải đi xuống, đáp xuống khu khách mời.
Mạc Tinh Hải đi về phía Ninh Thái Nhiên: “Lão Ninh, đã lâu không gặp!”
Ninh Thái Nhiên khẽ hừ một tiếng, “Đã lâu không gặp, thế mà ngươi vẫn còn sống à.”
Mạc Tinh Hải cười lớn: “Ngươi còn sống thì sao lão tử chết được.”
Hai người là bạn cũ lâu năm, cùng sống cùng chết, nói đùa cũng rất tùy ý.
Ninh Y Y cuối cùng cũng xuống khỏi người Lâm Mặc Ngữ, chào Mạc Vận: “Chào Vận tỷ.”