Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1137 - Chương 1137: Siêu Thần Giả Và Siêu Thần Giả Cũng Khác Nhau (2)

Chương 1137: Siêu thần giả và siêu thần giả cũng khác nhau (2)
Phó bản này là sản phẩm của một thời đại, mục đích là để chọn ra những người đủ tư cách và khen thưởng họ.

Theo lời Thạch Linh, những người vượt qua ải thứ chín cũng chỉ miễn cưỡng đủ tư cách.

Chỉ có những người vượt qua ải thứ mười, lấy được Thần Thạch Thiên Phú hoàn chỉnh, mới có thể coi là tồn tại thật sự đủ tư cách.

Ngay cả trong thời đại của bọn họ, đó cũng chỉ được coi là thiên tài.

Còn đối với những người như Lâm Mặc Ngữ như vậy, lại thuộc về thiên kiêu chân chính, là trụ cột của thời đại.

Thạch Linh thấp giọng nói: “Người của thời đại các ngươi quá yếu, thật không biết khi thảm họa giáng xuống, thời đại các ngươi sẽ thê thảm đến mức nào.”

“Nhưng dù sao cũng có một kẻ ra hồn, ngươi cũng không tồi.”

Yếu?

Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Thế nào mới gọi là không yếu?”

Thạch Linh đáp: “Xét theo thời đại của bọn ta, siêu thần giả làm soái, bán siêu thần làm tướng, Thần Cao Cấp làm binh...”

...

Lâm Mặc Ngữ không nói nên lời, siêu thần giả làm soái.

Thậm chí bọn họ bây giờ còn không có lấy một siêu thần giả, mục tiêu của bản thân cũng chỉ là trở thành siêu thần giả mà thôi.

Lâm Mặc Ngữ nghĩ rằng, trở thành siêu thần giả là có thể giải quyết mọi vấn đề.

Nhưng rõ ràng, theo lời Thạch Linh, siêu thần giả là không đủ.

Thạch Linh xua tay” “Đừng nghĩ nhiều như thế, cứ làm tốt việc mình cần làm, có một số việc chỉ khi thực lực đủ mới có tư cách để biết.”

“Giống như ngươi, ngay cả Mị Lam Chi Hoa cũng không thể chạm vào thì có ích gì.”

Lâm Mặc Ngữ trầm giọng hỏi: “Ngươi nói Mị Lam Chi Hoa là thử thách cuối cùng?”

Thạch Linh cười lớn: “Ngươi không nhận ra sao? Mọi thứ ở đây ngươi đều không thể chạm vào, ngoại trừ những bông Mị Lam Chi Hoa.”

“Ngọn lửa cháy trên Mị Lam Chi Hoa gọi là Mị Lam Chi Hỏa, có thể tác động trực tiếp lên linh hồn, có tác dụng mê hoặc linh hồn.”

“Vậy nên dù ngươi có cẩn thận đến đâu thì cũng sẽ trúng chiêu.”

“Nhưng chỉ cần linh hồn đủ nhạy bén, sau cùng vẫn có thể tỉnh táo lại.”

Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Nếu ta không tỉnh táo lại thì sao?”

Thạch Linh cười càng vui hơn: “Thế thì vui rồi, linh hồn của ngươi sẽ bị thiêu đốt. Đương nhiên ngươi sẽ không chết, ít nhất ta cũng sẽ không để ngươi phải chết. Tuy nhiên, linh hồn bị thương, cả đời này của ngươi cũng coi như hỏng bét, thành cấp Thần không ảnh hưởng gì lớn nhưng muốn thành siêu thần thì đừng hòng nghĩ tới.”

Lâm Mặc Ngữ kinh hãi trong lòng, không ngờ bản thân suýt chút nữa đã mất đi tư cách siêu thần.

Thử thách cuối cùng này quả thật là khó lòng phòng bị.

Lâm Mặc Ngữ hơi ớn lạnh: “Vậy ta đã vượt qua thử thách cuối cùng, phần thưởng là gì đây?”

Thạch Linh trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì?”

Lâm Mặc Ngữ nói: “Không phải ải nào cũng có khen thưởng sao, ta đã qua ải cuối cùng, cũng nên có khen thưởng.”

Lâm Mặc Ngữ đã quen với việc cò kè mặc cả.

Thạch Linh vỗ tay: “Ngươi nói cũng có lý nhưng không thể cho ngươi Thần Thạch Kỹ Năng, thứ này vốn không nhiều.”

“Những thứ khác, thực lực của ngươi lại không đủ, cho dù có đưa ngươi, ngươi cũng không khống chế được.”

“Món đồ cấp thấp như Thần Thạch Thiên Phú, cho ngươi sẽ làm mất mặt bản linh.”

Lâm Mặc Ngữ nói thầm trong bụng: “Vậy cho ta Thần Thạch Thiên Phú đi, ta không chê.”

Cuối cùng Thạch Linh suy nghĩ một lúc, vỗ đầu: “Thế cho ngươi thứ này đi.”

Nói rồi hắn đưa tay, hái xuống một cánh hóa từ Mị Lam Chi Hoa.

Trên cánh hoa còn đang bùng cháy Mị Lam Chi Hỏa, trông vô cùng kiều diễm.

Thạch Linh đưa cánh hoa cho Lâm Mặc Ngữ, nói: “Nó có thể giúp ngươi tăng giới hạn sức mạnh Linh Hồn, sau này sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho ngươi.”

Lâm Mặc Ngữ hơi chần chừ: “Chẳng phải ngươi nó sẽ thiêu đốt linh hồn ta sao?”

“Đó là một bông Mị Lam Chi Hoa hoàn chỉnh, đây chỉ là một cánh hoa. Đương nhiên, ngươi có thể sẽ chịu chút đau đớn, suy cho cùng Mị Lam Chi Hỏa cũng không dễ chịu đựng.”

“Nhưng chỉ cần ngươi có thể vượt qua, lợi ích sẽ rất lớn, ngươi muốn trở thành siêu thần giả không?”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Muốn...”

Thạch Linh cầm cánh hoa không ngừng ve vẩy, Mị Lam Chi Hỏa trên cánh hóa chẳng là gì đối với nó.

Thạch Linh hét lớn: “Như này chuyện gì mà to tát, không có một linh hồn siêu cường thì rất khó để trở thành siêu thần giả. Cho dù trở thành siêu thần giả thì cũng không phải là người mạnh nhất.”

“Ngươi đừng nghĩ rằng trở thành siêu thần giả chính là điểm cuối, khoảng cách giữa siêu thần giả và siêu thần giả cực kỳ lớn.”

Lâm Mặc Ngữ hiểu ý, lựa chọn tin lời hắn ta.

Hắn ta không có lý do gì để hại mình.

Thấy Lâm Mặc Ngữ đồng ý, Thạch Linh trực tiếp ném cánh hoa Mị Lam lên người Lâm Mặc Ngữ.

Ầm!

Ngọn lửa màu lam bùng lên ngùn ngụt, toàn bộ khu vườn nhuốm một màu xanh lam ma quái.

Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể, cả người Lâm Mặc Ngữ bị ngọn lửa xanh bao trùm hoàn toàn.

Đau, cơn đau dữ dội khôn xiết.
Bình Luận (0)
Comment