Chương 1138: Trở thành siêu thần giả rồi hãy quay lại (1)
Từ khi sinh ra tới nay, kể cả kiếp trước khi xuyên không, Lâm Mặc Ngữ cũng chưa bao giờ trải qua cơn đau dữ dội như vậy.
“Đây là sự đau đớn của linh hồn ư?”
“Nhưng tại sao cả người ta lại bị thiêu đốt?”
Thạch Linh đứng một bên bật cười vô cảm, nhìn Lâm Mặc Ngữ toàn thân bốc cháy, Thạch Linh cười càng thêm hả hê.
“Có phải rất đau không? Đau là đúng rồi, linh hồn bị thiêu đốt thì sao có thể không đau chứ?”
“Nhưng ngươi phải tin rằng, không đau đớn không thành công, muốn trở nên mạnh mẽ không thể không chịu chút gian truân.”
“Có phải ngươi thấy kỳ lạ không, rõ ràng là linh hồn đang bốc cháy, tại sao cả người ngươi cũng bị thiêu đốt?”
“Có phải ngươi chưa từng quay đầu nhìn lại sau khi vào khu vườn không? Ngươi có thể nhìn thử một cái, nhìn rồi sẽ hiểu thôi!”
Ý thức còn sót lại của Lâm Mặc Ngữ cũng đột nhiên nhận ra, dường như sau khi bản thân tiến vào khu vườn thì đã bị mọi thứ trong đó hấp dẫn, quả thực không nhìn lại dù chỉ một lần.
Hiện tại nhìn lại, hắn giờ mới nhìn thấy, trong đình nghỉ mát còn có một ‘hắn’ khác.
‘Hắn’ trong đình nghỉ mát, lúc này đang ở trạng thái đờ đẫn.
Mà quân đoàn Vong Linh của bản thân cũng hoàn toàn thẫn thờ.
Lúc này, Lâm Mặc Ngữ mới ý thức được thứ vào khu vườn chỉ có linh hồn của bản thân, cơ thể không hề tiến vào.
Thạch Linh cười khúc khích: “Đã hiểu chưa, khu vườn này còn được gọi vườn Linh Hồn, chỉ có linh hồn mới có thể vào được.”
“Cho nên cả người ngươi mới bốc cháy.”
“Không sao, nhẫn nhịn chút là sẽ qua thôi, cũng chỉ là một chút đau đớn, vì tương lai, hãy chịu đựng đi.”
Lâm Mặc Ngữ thật sự muốn mắng người.
Cái tên này nói mát gì thế hả.
Cái gì mà một chút đau đớn, con mẹ nó hắn sắp đau chết rồi này.
Linh hồn đau nhức nhối, muốn ngất cũng không ngất được, chỉ có thể gắng gượng.
Dưới sự thiêu đốt không ngừng của Mị Lam Chi Hỏa, Lâm Mặc Ngữ phát hiện linh hồn mình có vẻ thật sự được tăng cường.
Dường như linh hồn trở nên cứng cỏi hơn.
Thạch Linh cười khúc khích: “Ta nói không sai chứ, linh hồn ngươi bắt đầu tăng cường đấy. Đây gọi là vừa khổ vừa sướng!”
Lúc này, thân xác ở đình nghỉ mát bỗng giải phóng một luồng khí đen, sát khí ngút trời trong nháy mắt
Thần Thạch Lĩnh Vực đột nhiên bay ra khỏi cơ thể, bay vào khu vườn.
Thạch Linh đột nhiên thốt lên đầy kinh ngạc: “Thần Thạch Lĩnh Vực!”
Lâm Mặc Ngữ đang đắm chìm trong Mị Lam Chi Hỏa, bỗng nghe thấy tiếng hét của Thạch Linh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ngay từ đầu, Thạch Linh đã có chút điên khùng nhưng không thể phủ nhận, là một linh hồn tồn tại từ thời đại trước, Thạch Linh biết rất nhiều thứ.
So với thời đại của hiện tại, thời đại trước rất hùng mạnh, phồn hoa và rực rỡ.
Điều này có thể dễ dàng nhận ra qua lời nói của Thạch Linh.
Mặc dù Thạch Linh không nói thẳng nhưng lại không ngừng thể hiện sự khinh thường đối với thời đại hiện tại.
Không ngờ rằng nó lại tỏ ra ngạc nhiên trước Thần Thạch Lĩnh Vực.
Kể từ khi Lâm Mặc Ngữ có được Thần Thạch Lĩnh Vực, hắn không ngừng truyền vào đó sát khí của bản thân, tuy nhiên vẫn chưa từng sử dụng nó.
Nguyên nhân là vì Lâm Mặc Ngữ không biết cách sử dụng Thần Thạch Lĩnh Vực.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được Thần Thạch Lĩnh Vực không hề tầm thường.
Bây giờ nhìn lại quả nhiên là vậy, ngay cả Thạch Linh cũng phải thốt lên kinh ngạc vì Thần Thạch Lĩnh Vực.
Thạch Linh lộ vẻ ngạc nhiên: “Vậy mà ngươi lại sở hữu Thần Thạch Lĩnh Vực.”
Lâm Mặc Ngữ vẫn đang tận hưởng sự khoan khoái được luyện hồn trong lửa, cắn răng đáp: “Gặp cơ duyên nên lấy được, thứ này có tác dụng gì?”
Thạch Linh càng thêm khiếp sợ: “Ngươi thậm chí còn không biết tác dụng của Thần Thạch Lĩnh Vực... Ngươi thật kỳ lạ.”
Lâm Mặc Ngữ không tranh luận với nó, đấu võ mồm với nó chẳng có ý nghĩa gì.
Không cần Lâm Mặc Ngữ hỏi, Thạch Linh nhiều chuyện đã chủ động nói tiếp: “Nhưng quả thực hiện tại Thần Thạch Lĩnh Vực không có tác dụng gì lớn đối với ngươi, đợi sau này ngươi chạm đến cấp độ siêu thần giả mới hữu dụng.”
Lúc này, Thần Thạch Lĩnh Vực đã bay tới bên cạnh Lâm Mặc Ngữ, một lực hấp dẫn xuất hiện từ hư không.
Mị Lam Chi Hỏa vốn đang bùng cháy trên người Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng bị Thần Thạch Lĩnh Vực hút đi.
Hút hết Mị Lam Chi Hỏa trên người Lâm Mặc Ngữ còn chưa đủ, Thần Thạch Lĩnh Vực lại bay về phía Mị Lam Chi Hoa bên cạnh, lập tức bay vào.
Nó tham lam hấp thụ ngọn lửa trên Mị Lam Chi Hoa, Thần Thạch Lĩnh Vực vốn trong suốt nhuộm một tầng xanh lam ma quái.
Ngay cả sát khí màu đen bên trong thần thạch cũng trở nên xanh ngắt vào lúc này.
Thần Thạch Lĩnh Vực nhanh chóng hút no lửa, sau đó vụt trở lại cơ thể Lâm Mặc Ngữ.
Thạch Linh nói: “Vận khí của ngươi không tồi, phẩm chất của viên Thần Thạch Lĩnh Vực rất cao, cho dù vào thời đại của bọn ta cũng là món đồ tốt hiếm có.”