Chương 1147: Tín niệm trở nên mạnh mẽ đã lâu không thấy (1)
Mạnh An Văn bay đến, nói với kiếm Trừ Ma: “Khi nào Nghĩa thần tướng trở về?”
Vừa rồi hắn ta đã nghe được đối thoại của đôi bên, biết tuy rằng Giang Nghĩa vẫn chưa hoàn toàn hồi sinh nhưng cũng sắp rồi.
Ít nhất bây giờ Giang Nghĩa đã điều khiển được kiếm Trừ Ma, tung hoành trăm dặm chém giết Ma Vương.
Kiếm Trừ Ma chuyển hướng sang Mạnh An Văn, phát ra tiếng kiếm ngân trong trẻo: “Sắp rồi. Ngươi rất giỏi, Nhân tộc có ngươi, ta yên tâm rồi!”
Kiếm Trừ Ma nói xong, biến thành một luồng ánh kiếm, trong nháy mắt đã đi xa.
Bầu trời xanh thẳm lần nữa, Mạnh An Văn đứng trên không trung, sau lưng là tháp Thần Hạ đang chầm chậm xoay tròn.
“Ma Hoàng, Giang Nghĩa!”
“Hai người đều rất mạnh!”
Mạnh An Văn siết chặt nắm đấm.
Hắn ta thân là cường giả Thần Vương cấp 95, từ trước đến nay luôn là cường giả đỉnh phong cấp Thần ở Nhân tộc.
Ở trên hắn ta chỉ có vị Địch Hoàng của học viện Sáng Thần kia mới có thể vững vàng vượt qua hắn ta.
Mạnh An Văn đã hưởng thụ việc đứng ở vị trí vô địch rất nhiều năm, sắp sửa quên mất mùi vị thất bại rồi.
Vậy mà hôm nay, Ma Hoàng và Giang Nghĩa đã dạy cho hắn ta một bài học.
Hai người ai nấy cũng rất mạnh, chỉ dựa vào một hư ảnh mà Ma Hoàng đã có thể đánh bại hắn ta bằng hai ngón tay.
Giang Nghĩa thậm chí còn chưa hoàn toàn hồi sinh, dựa vào một thanh kiếm Trừ Ma cách xa nhau cả triệu dặm, thẳng thừng chém giết phân thân cấp Thần của Mị Ma Vương, chém giết hư ảnh Ma Hoàng.
Cả hai người bất luận là ai đều mạnh hơn hắn ta rất nhiều.
Vào thời khắc này, Mạnh An Văn bị kích thích ý chí chiến đấu đã nguội lạnh từ lâu.
Mạnh An Văn siết chặt nắm đấm, không nói lời lẽ hùng hồn mà chỉ lặng lẽ thề với lòng.
Mạnh An Văn hắn ta chưa từng thua kém người khác.
Nếu chưa đủ, vậy thì đuổi theo.
Giờ khắc này, ý chí chiến đấu của Mạnh An Văn dấy lên hừng hực, dường như quay trở lại thời điểm hai mươi tuổi.
Trên đời không có cửa ải gì có thể ngăn được bước chân hắn ta.
…
Lâm Mặc Ngữ vừa mới cày xong một lần phó bản.
Vỏn vẹn chưa đến ba ngày, hắn đã lên đến cấp 58.
Với tốc độ lên cấp này, có thể nói là khá nhanh so với chức nghiệp giả thông thường.
Chỉ cần số lần hồi chiêu đầy đủ thì không đến hai ngày đã có thể thăng lên một cấp.
Đáng tiếc, với bốn lá bùa Hồi Chiêu cao cấp, thời gian hồi chiêu khoảng chừng 200 lần, giờ cũng chỉ còn lại chưa tới ba mươi lần, không đủ để hắn chống đỡ lên cấp 59.
“Chờ sau khi cày xong, quay về tìm lão sư tiến hành bổ sung năng lượng cho bùa Hồi Chiêu rồi quay lại cày hai ngày chắc là có thể lên đến cấp 60.”
“Đến lúc đó là có thể nắm giữ một vài kỹ năng mới.”
“Không biết kỹ năng cấp 60 sẽ là gì.”
Với tâm trạng mong đợi Lâm Mặc Ngữ tiến vào phó bản lần nữa.
Vẫn nửa giờ như cũ, thời gian Lâm Mặc Ngữ cày phó bản ổn định lạ thường.
Mặc dù rất buồn tẻ nhưng Lâm Mặc Ngữ nhìn điểm kinh nghiệm liên tục tăng cao thì cảm thấy rất thỏa mãn.
Khi hắn cày xong phó bản lần nữa, bỗng nhiên ngửi được mùi máu tươi.
Bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã tối đen, bên tai truyền đến tiếng kêu la thảm thiết.
Một bóng thương khổng lồ giữa trời nện xuống, đập mạnh tới chỗ hắn.
Lâm Mặc Ngữ đã nghĩ bản thân phản ứng nhanh, vậy mà bóng thương còn nhanh hơn, Lâm Mặc Ngữ còn chưa kịp phản ứng đã bị đập bay.
Tuyết đọng trước cửa phó bản bị nổ bay, lộ ra mặt đất sau khi bị đóng băng.
Áo Giáp Hài Cốt ầm ầm nổ tung, không thể chống nổi nửa giây.
Trong Không Gian Triệu Hồi, quân đoàn Vong Linh liên tục bị thương.
“Công kích cấp Thần!”
“Khí tức Vực Thẳm, là Ma Vương!”
Lâm Mặc Ngữ phản ứng cực nhanh, lập tức đoán được kẻ tấn công hắn là ai.
Hắn còn đang bay ngược ra thì đợt tấn công thứ hai đã giáng xuống.
Lúc này ánh sáng lóe lên bên cạnh Lâm Mặc Ngữ, toàn thể quân đoàn Vong Linh xuất động.
Thuật Trị Liệu quân đoàn của Vu Yêu tướng quân liên tục lóe lên, tiến hành trị liệu cho quân đoàn Vong Linh.
Bóng thương lần nữa chuẩn xác trúng vào Lâm Mặc Ngữ, tốc độ quá nhanh, Lâm Mặc Ngữ không có cách nào né được.
Thương tổn khổng lồ chuyển lên người quân đoàn Vong Linh, may mắn là Lâm Mặc Ngữ đã thả quân đoàn Vong Linh ra. Sau khi Vu Yêu tướng quân trị liệu xong, quân đoàn Vong Linh đã chống đỡ đợt tiến công này.
Kế đó quân đoàn Vong Linh nhanh chóng tản ra nhằm tránh bị công kích đoàn thể.
Bóng thương thứ ba nện xuống, tốc độ còn nhanh hơn hai cái trước đó.
Ba đợt bóng thương liên tục tấn công, thời gian không quá nửa giây.
Tốc độ tiến công của đối phương vừa nhanh vừa dứt khoát, may mà Lâm Mặc Ngữ phản ứng đủ lẹ.
Nếu như Lâm Mặc Ngữ không kịp thời thả quân đoàn Vong Linh ra, hắn thậm chí còn nghĩ bản thân hắn sẽ bị giết chết trong nháy mắt.
Lâm Mặc Ngữ âm thầm so sánh với Côn Lôn Tuyết Thần đã gặp trước đó, khẳng định chắc chắn Ma Vương lần này gặp mạnh hơn.