Chương 1146: Nhiều năm không gặp, Giang mỗ rất tưởng niệm (3)
Nhưng Mị Ma Vương cũng không thể nào cứ thế từ bỏ, cả người nàng ta bốc lên ngọn lửa nóng cháy hừng hực: “Ngươi có tin ta sẽ tự bạo cái phân thân này, người trong thành phố Cảng Biển một tên cũng đừng hòng sống nổi không?”
Tháp Thần Hạ rầm một tiếng, trong nháy mắt phóng to ra.
Tháp Thần Hạ thoáng cái đã cao đến mấy trăm mét, thân tháp cao sừng sững, tầng tầng quầng sáng từ trên tháp buông xuống bao trùm cả khu vực đóng quân.
Cả khu vực đóng quân phảng phất như tiến vào một tầng không gian khác, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài.
“Ngươi không có cơ hội đâu!” Mạnh An Văn khẽ lắc đầu.
Tháp Thần Hạ phong tỏa không gian, cho dù Mị Ma Vương tự bạo bên trong thì cũng không làm tổn hại đến một sợi lông của thành phố Cảng Biển.
Sắc mặt Mị Ma Vương rất khó chịu, một lần nữa nàng ta cảm thấy rằng Mạnh An Văn này rất khó chơi.
Nàng ta thà tiếp xúc với Bạch Ý Viễn cùng không muốn đụng mặt Mạnh An Văn.
Trận pháp nổ ầm, từng luồng sáng từ trong trận pháp bắn ra, biến thành vô số lưỡi đao đâm tới Mị Ma Vương.
Ngọn lửa dữ dội từ trên người Mị Ma Vương phóng ra, song song với khí đen cuồn cuộn trên người, khí đen Vực Thẳm đánh vào trận pháp.
Nhưng dù nàng ta có cố gắng cỡ nào thì trận pháp vẫn sừng sững bất động.
Ngược lại công kích của trận pháp đã dập tắt hỏa vực rất nhanh.
Trên mặt Mị Ma Vương đầy vẻ tuyệt vọng, nàng ta biết cái phân thân này tiêu rồi.
Hỏa vực đã bị đánh đến nỗi gần như sắp tắt, một lần nữa nàng ta không chống nổi hai giây.
Lỗ tai Mị Ma Vương bỗng nhiên giật giật hai cái, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Trong trận pháp, một ngọn lửa màu đen bay ra khỏi lòng đất, ngay lập tức đáp trở lại trên tay nàng ta.
Quả cầu thủy tinh của Ma Hoàng lần nữa xuất hiện trong tay nàng ta. Hỏa vực trên quả cầu thủy tinh của Ma Hoàng trong chốc lát phóng lên tận trời, che chở cho Mị Ma Vương, chặn lại đòn công phạt của Mạnh An Văn.
“Ồ!”
Mạnh An Văn hơi kinh ngạc.
Một hư ảnh xuất hiện trong ngọn lửa.
Hư ảnh thon dài, không nhìn rõ diện mạo chân thực nhưng lại có thể cảm nhận được khí tức bất phàm.
Trong nháy mắt hư ảnh xuất hiện, trận pháp giống như pha lê vỡ tan tành.
Hư ảnh ngẩng đầu lên nhìn tháp Thần Hạ một chút rồi điểm ra một chỉ.
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, tháp Thần Hạ khổng lồ bay ngược ra, kể cả Mạnh An Văn cũng phải rùng mình, cả người mất khống chế bay ngược trở ra.
“Đi!” Hư ảnh quay sang Mị Ma Vương, quát nhẹ một tiếng.
Mị Ma Vương không hề do dự, bay về phương xa.
“Còn muốn chạy!” Mạnh An Văn khẽ quát lên một tiếng, điều khiển tháp Thần Hạ cấp tốc đuổi theo.
Mặc dù một kích của hư ảnh vừa rồi khiến cho người ta vô cùng khiếp sợ nhưng Mạnh An Văn cũng nhìn ra được, đối phương chỉ là nước không nguồn, công kích dạng này tối đa cũng chỉ một hai lần mà thôi.
Mị Ma Vương chạy trốn thật nhanh, hư ảnh Ma Hoàng lần nữa điểm ra một chỉ nhắm tới Mạnh An Văn.
Nét mặt Mạnh An Văn thay đổi, lập tức dùng tháp Thần Hạ chắn trước người.
Ầm một tiếng, tháp Thần Hạ lần nữa bị tấn công bay ra, kể cả bản thân Mạnh An Văn cũng bị đánh bay.
Mị Ma Vương thấy vậy mừng thầm trong bụng, Ma Hoàng ra tay, phân thân của nàng ta có thể giữ lại được rồi.
Lần tấn công thứ hai, Mạnh An Văn như bị điện giật, máu tràn ra từ khóe miệng.
Thấy Mị Ma Vương sắp khuất khỏi tầm mắt, bỗng nhiên một luồng ánh kiếm từ đằng xa bắn nhanh tới.
Trong nháy mắt ánh kiếm cắt ngang bầu trời mênh mông trăm dặm, Mị Ma Vương đang đào tẩu đột nhiên dừng lại.
Kế đó cơ thể nàng ta chia năm xẻ bảy, chỉ còn lại một đám lửa đang cháy hừng hực ở trên không trung.
Hư ảnh bên trong ngọn lửa hét lên: “Giang Nghĩa, ngươi lại hồi sinh!”
Mạnh An Văn cũng hơi sửng sốt, lẩm bẩm: “Nghĩa Thần thật sự hồi sinh lại rồi.”
Hắn ta thông qua tin tức của Lâm Mặc Ngữ biết được thông tin Giang Nghĩa có thể sẽ hồi sinh nhưng hắn ta cũng biết, Giang Nghĩa muốn hồi sinh sẽ có rất nhiều khó khăn.
Không ngờ ông thật sự sống lại, hơn nữa còn nhanh tới vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, cái vị ở chiến trường Vĩnh Hằng đó mạnh mẽ cỡ nào.
Ngay cả người đã chết mấy trăm năm, nói hồi sinh là hồi sinh ngay lập tức.
Trong không trung xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm này khí tức mênh mông, tung hoành cổ kim.
Mạnh An Văn vừa liếc nhìn sơ đã nhận ra, đây là thanh bảo kiếm cấp Truyền Thuyết đứng đầu.
Là thanh kiếm Trừ Ma mà Giang Nghĩa đã dùng năm đó.
Trên thân kiếm truyền ra một giọng nói: “Ma Hoàng, nhiều năm không gặp, Giang mỗ rất tưởng niệm.”
“Đợi Giang mỗ trở về toàn vẹn, ắt sẽ tới Vực Thẳm thăm hỏi!”
Ngay sau đó, ánh kiếm xé rách không trung, chém hư ảnh Ma Hoàng ra thành mảnh vụn.