Chương 1152: Ta quyết định ích kỷ một lần (2)
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được khí tức sinh mệnh mạnh mẽ đầy nội lực và gió tuyết từ xung quanh cùng nhau cuốn tới.
Khí tức sinh mệnh đến từ bốn phương tám hướng, đến từ đất đai rừng rậm, đến từ từng thể sinh mệnh trong phạm vi mấy trăm cây số.
Kỹ năng cấp Thần của Trị Liệu sư cấp Thần: Đoạn Chi Trọng Sinh.
Dưới kỹ năng này, trừ khi mất đầu không thể mọc lại nữa, thậm chí chỉ còn lại nửa thân người, chỉ cần còn sống là có thể mọc lại lần nữa.
Trong mắt của tất cả Trị Liệu sư hiện ra ánh sao, vô cùng kích động.
Đây cũng là thần kỹ mà tất cả các Trị Liệu sư hâm mộ nhất, khát khao nhất.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ thì bình tĩnh hơn nhiều, hắn đã từng chứng kiến thuật Hồi Sinh trong phó bản Thần Thạch rồi.
Chết rồi còn có thể hồi sinh, huống chi là mọc lại những lần đứt tay đứt chân.
Và cả Antares, Antares có thể khiến cho một thứ chỉ tồn tại bằng linh hồn như Giang Nghĩa sống lại, cũng là một điều rất thần kỳ.
Để mà so sánh thì hình như mọc lại các chi của Chu Thanh Liễu cũng không ly kỳ lắm.
Bạch Ý Viễn thấy tình huống đã ổn định, mới đi đến bên cạnh Lâm Mặc Ngữ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Mặc Ngữ liếc mắt nhìn lên bầu trời, Bạch Ý Viễn hiểu ý, hai người bay lên không trung.
Có một vài lời, Lâm Mặc Ngữ không muốn để người khác nghe được.
Lâm Mặc Ngữ mở miệng nói trong gió rét: “Là Hắc Thiên Ma Vương Vực Thẳm, một phân thân cấp Thần của ông ta đến giết ta. Những người này chỉ không may trở thành vật thế tội thôi.”
Bạch Ý Viễn cúi đầu liếc mắt nhìn, thấy thi thể đã sắp bị gió tuyết vùi lấp: “Ta sẽ xử lý những chuyện này, ngươi không sao chứ?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu tỏ ý không sao, hắn cũng đang nhìn xác chết ở trên mặt đất. Những người này vì hắn mà chết, trong lòng hắn rất áy náy.
Bọn họ đều bị hắn liên lụy, bản thân phải có trách nhiệm với cái chết của bọn họ.
Bạch Ý Viễn thở dài: “Ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, tranh đấu giữa chúng ta và Ác Ma không phải chỉ mới một hai năm, chuyện này xảy ra thường xuyên. Nếu muốn nói bị liên lụy thì những dân chúng bình thường khi Ác Ma đồ thành, họ không liên quan gì mà phải bị như thế cả.”
Lâm Mặc Ngữ hiểu đạo lý trong đó, nhỏ giọng nói: “Đây là phân thân cấp Thần thứ hai của Hắc Thiên Ma Vương, phân thân cấp Thần thứ nhất không cẩn thận đã bị ta độc chết ở không gian hạ tầng rồi.”
Bạch Ý Viễn đã hiểu, thù hận của đôi bên coi như là kết lớn rồi.
“Tên Hắc Thiên Ma Vương đó coi như tương đối khiêm tốn, không ngờ lại kích động đến vậy. Ma Vương cấp trung, tổng cộng chỉ có hai cái phân thân cấp Thần, đều bị ngươi giết hết, đoán không chừng đã bị chọc tức chết rồi.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Nếu như có cơ hội, ta muốn đi đến Vực Thẳm.”
Lời của Lâm Mặc Ngữ khiến Bạch Ý Viễn giật mình, ông không ngờ Lâm Mặc Ngữ lại có suy nghĩ này.
Có thể dùng “cả gan làm loạn” để hình dung.
Lần trước khi đến thế giới Vực Thẳm, việc đó là ngoài ý muốn.
Không ngờ Lâm Mặc Ngữ muốn chủ động qua đó, về phần Lâm Mặc Ngữ muốn làm gì thì ông cũng không rõ lắm.
Lúc này trong không trung truyền đến một chuỗi tiếng nổ ầm ầm, tháp Thần Hạ đột nhiên xuất hiện.
Bạch Ý Viễn nhếch miệng cười: “Sao lão Mạnh cũng tới nhỉ?”
Mạnh An Văn xuất hiện trước tháp Thần Hạ, cúi đầu nhìn lướt qua, vẻ mặt khá nghiêm túc: “Kẻ tới là vị Ma Vương nào?”
Lâm Mặc Ngữ kể lại một lượt chuyện trước đó.
Bạch Ý Viễn hỏi: “Không phải ngươi đang bận bố trí trận pháp à, sao lại tới đây?”
Mạnh An Văn trả lời: “Trước đó phân thân của Mị Ma Vương tới, xách theo một sợi ý chí của Ma Hoàng.”
Bạch Ý Viễn bỗng giật mình: “Mẹ nó, ngay cả ý chí Ma Hoàng cũng tới, ngươi không sao chứ?”
“Nếu như có chuyện thì ta còn có thể đứng ở đây được sao?” Mạnh An Văn lườm Bạch Ý Viễn một cái, tên này có biết nói chuyện không.
Bạch Ý Viễn cười ha ha nói: “Cũng đúng, ngươi có tháp Thần Hạ, chỉ cần không phải Ma Hoàng tự mình tới thì có lẽ không đánh ngươi bị thương được.”
Mạnh An Văn khẽ hừ một tiếng: “Ngươi coi thường Ma Hoàng, cũng là đang đánh giá thấp ta.”
Nét mặt Bạch Ý Viễn hơi đổi, ông nghe ra được một thông tin khác từ giọng nói của Mạnh An Văn. Giọng điệu hơi nghiêm túc lên: “Ma Hoàng mạnh như vậy sao?”
Mạnh An Văn ừ một tiếng: “Rất mạnh, mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều.”
Nếu như nói Ma Hoàng còn mạnh hơn cả tưởng tượng của bọn họ, vậy là giống Địch Hoàng của Nhân tộc cũng là cảnh giới Bán Siêu Thần, chắc chắn còn mạnh hơn cả tưởng tượng của bọn họ.
Bạch Ý Viễn không khỏi than thở một tiếng: “Xem ra đúng là không tới bước kia thì không có cách nào suy đoán ra được. Thế sau đó thế nào?”