Chương 1153: Nếu như thất bại, chúng ta sẽ là tội nhân thiên cổ (1)
Mạnh An Văn đáp: “Ma Hoàng có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một sợi ý thức, nước không nguồn nhưng nó mà muốn chạy trốn thì ta cũng không ngăn được. Sau đó Giang Nghĩa đến, nói đúng ra là kiếm Trừ Ma của ông ấy đến.”
“Giang Nghĩa ở ngoài ngàn vạn dặm, dùng kiếm Trừ Ma chém giết phân thân cấp Thần của Mị Ma Vương, đồng thời cũng chém chết ý chí của Ma Hoàng.”
Bạch Ý Viễn giật mình hô toáng lên: “Giang Nghĩa sống lại rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Mạnh An Văn lắc đầu, bổ sung thêm một câu: “Nhưng cũng sắp rồi.”
“Vị kia quả nhiên rất khó đoán, thế giới này kỳ diệu thật.” Bạch Ý Viễn liên tục thở dài.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn đồng ý với lời này, chỉ khi chân chính biết được độ sâu của thế giới này thì mới có thể biết được thế giới này kỳ diệu cỡ nào.
Vô số bí mật đáng giá được cất giấu trong đó khiến người ta không ngừng muốn thăm dò.
Mạnh Văn An phân tích: “Ta cảm nhận được một dòng khí tức khác trên người Mị Ma Vương, lần này Mị Ma Vương không phải đến đây một mình.”
“Ta đoán một tên Ma Vương khác đã đến tìm Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ không sao là được rồi.”
Kế đó hắn ta lần nữa nhìn qua Bạch Ý Viễn: “Đồng thời ta cũng muốn nói với ngươi một tiếng, chúng ta quá yếu. Nếu như thật sự đối diện với Ma Hoàng thì chúng ta không hề có sức phản kháng.”
Lúc này ánh mắt của Bạch Ý Viễn nghiêm túc lên: “Ta biết.”
Mạnh An Văn hiếm khi trịnh trọng nói chuyện với bọn họ như vậy, Bạch Ý Viễn hiểu rõ đạo lý trong đó.
Phải mạnh lên, không chỉ Lâm Mặc Ngữ cần không ngừng trưởng thành mà ngay cả bọn họ cũng cần phải tiếp tục mạnh lên.
“Sống một cuộc đời an nhàn quá lâu rồi nhỉ!”
“Đúng thật, mấy chục năm nay chúng ta trôi qua bình yên quá rồi, ngay cả lòng hiếu thắng cũng sắp biến mất. Về điểm này, lão Nghiêm làm tốt hơn chúng ta nhiều.”
Bạch Ý Viễn hiếm khi không phản bác, Nghiêm Cuồng Sinh một thân một mình ở lại Huyết Tinh Chi Địa, liên tục rèn luyện.
Theo một khía cạnh khác thì đúng là đã vượt qua hai người bọn họ.
Mạnh An Văn lên tiếng: “Ta suy nghĩ rồi, đại trận Dung Hồn lần này là một cơ hội tốt, ta muốn ích kỷ một lần.”
Bạch Ý Viễn nhướng mày: “Được, ngươi muốn làm gì?”
Mạnh An Văn nói ra chuyện hắn ta nghĩ trong lòng, giải thích sơ qua một lần.
Mạnh An Văn chuẩn bị tiến hành một kế hoạch khiến cho người ta giật mình. Kế hoạch này không nhỏ, có thể gây chết người, cần Bạch Ý Viễn và Chu Thanh Liễu phối hợp với nhau.
Hơn nữa cũng cần huy động toàn bộ lực lượng dưới tay hắn ta và Bạch Ý Viễn, quy mô còn lớn hơn cả đợt hắn ta tiêu diệt hội ma nô lần trước.
Sau khi Bạch Ý Viễn nghe xong: “Mấy lão già khác thì sao, có muốn cho bọn họ làm cùng không?”
Mạnh An Văn suy nghĩ một chút: “Có thể, ngươi phụ trách liên lạc với hắn, gọi bọn họ đến hết đi, để ta bàn bạc. Gọi lão Nghiêm về luôn, việc này không thể quên hắn.”
“Được!”
Lâm Mặc Ngữ ở bên cạnh không lên tiếng.
Hắn hiểu tính cách và suy nghĩ của Mạnh An Văn, từ trước đến nay luôn lấy đại cục làm trọng.
Nhưng lần này hắn ta đã bị kích thích nên quyết định ích kỷ một lần.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn đồng ý với lần này. Antares từng nói, một vị cấp Thần tương đương với 100 vị chức nghiệp giả đỉnh phong đứng đầu.
Một vị bán siêu thần có thể sánh ngang với 100 vị cấp Thần.
Về phần một vị siêu thần giả, bao nhiêu cấp Thần cũng thể nào so sánh được.
Hơn nữa kế hoạch lần này vẫn như cũ lấy hắn làm trung tâm.
Người có được lợi ích lớn nhất cũng là hắn.
Quy mô càng to thì lợi ích của hắn càng nhiều.
Được Chu Thanh Liễu chữa trị, những chức nghiệp giả vốn đã bị tàn phế, chỉ còn nửa hơi thở đã nhanh chóng hồi phục lại.
Các bộ phận bị đứt gãy cũng đã được tái sinh, phục hồi lại sinh mệnh lực.
Chưa đến nửa giờ, họ đã tràn đầy sức sống một lần nữa.
Chỉ là những tên xui xẻo bị Hắc Ma Vương tùy tiện giết chết kia thì không sống lại được.
Bạch Ý Viễn sẽ cho người đi xử lý hậu sự của bọn họ.
Lâm Mặc Ngữ nghĩ đến [Kỹ Năng Hồi Sinh] đã thất truyền: "Nếu ở thời đại trước, những người này có thể hồi sinh lại được."
Biểu cảm Lâm Mặc Ngữ hơi nghiêm nghị, trong mắt Chu Thanh Liễu, bà ấy còn tưởng Lâm Mặc Ngữ đang thương tiếc những người đã chết này.
Chu Thanh Liễu nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngữ cũng không cần quá đau buồn, Ý Viễn sẽ sắp xếp hậu sự của bọn họ ổn thỏa."
Lâm Mặc Ngữ biết Chu Thanh Liễu đã hiểu lầm nhưng cũng không nói gì thêm.
Hắn cảm thấy áy náy và thương tiếc cho những người này nhưng cũng không nhiều.
Càng nhiều hơn là sự căm hận, thù ghét với ác ma.
Nếu có cơ hội, Lâm Mặc Ngữ chắc chắn sẽ tiến vào Vực Thẳm, tiêu diệt đám ác ma đó lần nữa.
Thậm chí khi đủ năng lực, chắc chắn sẽ hủy diệt cả tòa Vực Thẳm, diệt tận gốc loài ác ma.
Đó là niềm tin của Lâm Mặc Ngữ khi còn nhỏ.