Chương 1164: Ngươi tưởng bản thân là Lâm thần tướng chắc? (1)
Đặc biệt là khi vượt qua độ cao 4000 mét, gió tuyết đã gần như ngừng lại.
Tầm nhìn đã trở nên rõ ràng hơn và có thể thấy rõ phong cảnh trên núi.
Từ nơi này có thể nhìn thấy tuyết trắng phủ đầy trời, tầm nhìn mở rộng, tuyết bay như rắn bạc, cảnh sắc hùng vĩ mê hồn.
Lâm Mặc Ngữ dừng lại một chút để thưởng thức phong cảnh, trong lòng có một cảm giác vĩ đại không thể nói rõ.
“So với thế giới Vực Thẳm, phong cảnh ở thế giới Nhân Tộc đẹp hơn nhiều.”
Lâm Mặc Ngữ không kìm được mà thốt lên lời khen ngợi.
Bất ngờ bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo: “Nghe như ngươi đã từng đến Vực Thẳm vậy.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn về phía đối phương, một vị chức nghiệp giả hơn 30 tuổi, mặc áo choàng pháp sư tinh xảo, áo choàng tung bay trong gió.
Trên ống tay áo có thể thấy rõ ký hiệu đặc biệt, bình thường nếu có ký hiệu này thì chắc chắn là thành viên của công hội.
Còn công hội nào thì Lâm Mặc Ngữ không biết.
Dù sao cũng không phải Già Lam cùng vương triều và đối với Lâm Mặc Ngữ thì việc này cũng không quan trọng lắm.
Lâm Mặc Ngữ nhìn hắn ta và hắn ta cũng đang nhìn lại Lâm Mặc Ngữ với vẻ chế giễu: “Giả vờ gì chứ chỉ toàn biết khoác lác, nói như bản thân đã đến Vực Thẳm thật vậy.”
Lâm Mặc Ngữ quay đầu không thèm để ý tới hắn ta, đối với loại người này, hắn không cần quan tâm làm gì.
Việc bị Lâm Mặc Ngữ coi thường khiến hắn ta bị kích thích.
Sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, đang muốn nói gì đó thì bị đồng bạn kéo lại.
Đồng bạn lắc đầu với hắn ta, sau đó nhanh chóng kéo hắn ta rời đi.
Lâm Mặc Ngữ không để ý tới bọn họ, hắn nhìn phong cảnh phía sau, đứng dậy qua đó.
Bị đồng bạn kéo sang một bên, hắn ta không phục: “Trịnh Nghiễm, ngươi kéo ta làm gì.”
Trịnh Nghiễm lắc đầu: “Không phải đang giúp ngươi, ta đang cứu ngươi đó.”
Người nọ rõ ràng không tin: “Cứu ta? Ngươi đùa gì thế.”
Vẻ mặt Trịnh Nghiễm nghiêm túc: “Viên Khai, dù gì ngươi cũng là sư * cấp 65, luyện kỹ năng đến mức đầu óc ngu ngốc luôn rồi sao?”
Viên Khai tức giận quát lên: “Trịnh Nghiễm, con mẹ nó, ngươi đang nói bậy gì vậy.”
Trịnh Nghiễm nhìn gã như nhìn kẻ ngu: “Ngươi tự ngẫm lại đi, với tuổi tác của đối phương, có thể đi đến đây thì thực lực đối phương mạnh đến mức nào.”
“Dù hiện tại người trẻ tuổi ấy không bằng ngươi nhưng tương lai thì sao?”
Vẻ mặt Viên Khai biến sắc, không thể không nói, lời của Trịnh Nghiễm rất có lý.
Đúng thật là hắn ta chưa nghĩ đến điều này.
Chẳng qua hắn ta thấy dáng vẻ đối phương trẻ tuổi, nghe đối phương nói khoác mà không biết ngượng mồm, trong phút chốc không cân nhắc kỹ lưỡng.
Trịnh Nghễm vỗ hắn ta một cái: “Ngươi nghĩ cho kỹ đi, xong thì đuổi theo ta.”
Nói xong Trịnh Nghiễm tiếp tục đi.
Nháy mắt đã bắt gặp được Lâm Mặc Ngữ, hắn ta nhanh chóng đi tới: “Huynh đệ này, vừa nãy đồng bạn ta nói có hơi không phải, ngươi đừng để ý nhé.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn hắn ta, hời hợt nói: “Không sao.”
Vốn dĩ hắn cũng không để bụng chuyện này.
Chuyện này thì có bao lớn nếu như chút độ lượng này mà hắn còn không có thì hắn không phải Lâm Mặc Ngữ.
Trịnh Nghiễm chuyển đề tài, muốn kéo gần quan hệ với Lâm Mặc Ngữ: “Huynh đệ cũng đến thần cung Côn Lôn à?”
Thần cung Côn Lôn mà hắn ta nói tất nhiên là ở giữa sườn núi.
Lâm Mặc Ngữ chỉ khẽ gật đầu, coi như trả lời.
Trịnh Nghiễm nói: “Huynh đệ đi một mình rất khó tìm đội, bọn ta là Công hội Sơn Hải, có đội phó bản cố định. Tuy bọn ta chưa đạt đến thành tích ưu tú nhưng dẫn một người qua phó bản vẫn không thành vấn đề.”
“Nếu huynh đệ cần có thể tìm ta, ta tên Trịnh Nghiễm, cung tiễn thủ cấp 66, tiểu đội tổ thứ hai đội công lược thần cung Côn Lôn Công hội Sơn Hải.”
Lâm Mặc Ngữ trả lời một tiếng: “Ừ.”
Trịnh Nghiễm tùy tiện nói thêm vài câu với Lâm Mặc Ngữ rồi mới rời đi.
Lâm Mặc Ngữ nhìn ra được, Trịnh Nghiễm là kiểu người khá thông minh, sẽ không gây thù chuốc oán và có lẽ có khá nhiều bạn.
Từ mấy lời ít ỏi của hắn ta, Lâm Mặc Ngữ có thể nghe ra được Công hội Sơn Hải của họ không quá mạnh.
Ít nhất không bằng Công hội Già Lam.
Nếu không thì sao mà ngay cả thành tích ưu tú cũng không lấy được.
Nhưng họ cũng không phải quá yếu vì như thế sẽ không dám nói dẫn hắn qua phó bản.
Tất nhiên, dẫn qua phó bản thì phải trả tiền, không thể dẫn miễn phí được.
Trong phó bản 24 người, vị trí nào cũng không thể thiếu.
Có thể trống một hai chỗ mang theo người không quan trọng đã nói rõ chiến lực của đội ngũ này không tệ lắm.
Kiểu hành động này rất thường gặp trong phó bản.
Nhất là trong phó bản cao cấp, khá nhiều đội ngũ thường sẽ dẫn người theo, thu lệ phí cũng không rẻ.
Người được mang theo được gọi là chủ, không cần làm gì cả, đi theo qua phó bản là được.
Đội ngũ kiếm được tiền, chủ được mang theo thì lấy được kinh nghiệm.