Chương 1165: Ngươi tưởng bản thân là Lâm thần tướng chắc? (2)
Đôi khi chủ sẽ mua trang bị trong phó bản ra, như vậy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
Lâm Mặc Ngữ cười vang dội, khẽ lắc đầu, hiển nhiên Trịnh Nghiễm coi bản thân hắn ta là ông chủ.
Sau khi lên độ cao nghìn thước, gió tuyết yếu dần, đặc biệt là 500 thước cuối cùng, gió tuyết hoàn toàn biến mất.
Quang cảnh dọc đường đi mỹ lệ như tranh vẽ, Lâm Mặc Ngữ vừa đi vừa ngắm, phong cảnh rất đẹp.
Hắn không di chuyển bằng việc bay nữa, từng bước từng bước dẫm lên tuyết, rùng mình cảm nhận sự lạnh lẽo của băng tuyết mang theo một hương vị rất đặc biệt.
Lâm Mặc Ngữ mặc áo ngắn tay, hành trang gọn nhẹ tiến về phía trước khiến không ít người chú ý.
Nhất là khi Lâm Mặc Ngữ coi áp lực linh hồn như vật vô hình, dáng vẻ ung dung, càng khiến người ta cảm thấy hắn tràn đầy cảm giác thần bí.
“Giả vờ gì chứ, ta không tin, áp lực nơi này không ảnh hưởng hắn một chút nào.”
Cách Lâm Mặc Ngữ không xa là đội ngũ Công hội Sơn Hải đã tới đây từ trước.
Trịnh Nghiễm và Viên Khai đã quay về đội ngũ.
Viên Khai thấy dáng vẻ của Lâm Mặc Ngữ, vẫn khinh thường như cũ.
Lúc này cách phó bản chỉ còn lại ba bốn trăm thước, đã có thể thấy vòng xoáy phó bản.
Áp lực nơi này cực lớn, Viên Khai cũng phải cố hết sức.
So sánh mà nói thì lại không hề thấy Lâm Mặc Ngữ cố sức, thậm chí hắn còn có tâm trạng rảnh rỗi thưởng thức phong cảnh.
Trịnh Nghiễm liếc Viên Khai: “Bớt nói vài câu đi.”
Một người lực lưỡng dẫn đầu đội ngũ toàn thân bao bọc áo giáp, ánh mắt vô cùng sắc bén liếc qua Lâm Mặc Ngữ, khẽ nói: “Người này không đơn giản đâu.”
Viên Khai bảo: “Đội trưởng, người đừng đề cao hắn quá.”
Đội trưởng lực lưỡng lắc đầu, không nói gì mà chỉ đi tiếp.
Thế nhưng Viên Khai không từ bỏ ý định: “Đội trưởng, chẳng lẽ Công hội Sơn Hải chúng ta sợ hắn chắc?”
Người lực lưỡng vẫn lắc đầu: “Không phải sợ.”
Nói xong, người lực lưỡng không nói thêm gì nữa.
Ông ta giống Trịnh Nghiễm, nhận ra Lâm Mặc Ngữ không tầm thường.
Dù Công hội Sơn Hải không yếu nhưng cũng không thể gọi là quá mạnh.
Nhiều lắm cũng chỉ cùng cấp với Công hội Hoàng Gia, xưng vương xưng bá trong một khu vực.
Vốn dĩ không cùng cấp bậc với Công hội Già Lam.
Kiểu công hội này có cách xử thế riêng, người Công hội Sơn Hải càng muốn kết giao bạn bè, giảm thiểu kẻ địch mạnh.
Khu vực mấy trăm thước trước phó bản, trời trong nắng ấm.
Nơi này không có tuyết rơi, mặt đất cũng sạch sẽ quang đãng.
Áp lực vẫn tồn tại nhưng áp lực linh hồn khổng lồ sẽ dẫn tới tác dụng rèn luyện linh hồn.
Bao nhiêu năm qua, vô số người tới phó bản, nơi này đã được đội ngũ các phe chiếm đóng.
Các công hội, học viện lớn đều có doanh trại của họ ở đây.
Thậm chí cả quân đội cũng có một khu vực khá lớn.
Phó bản thần cung Côn Lôn cũng là một trong nơi huấn luyện binh sĩ của quân đội.
Lâm Mặc Ngữ đi thẳng tới phó bản.
Hắn nghe Mạnh An Văn bảo, tới thì đi tìm Bạch Ý Viễn trước.
Thông qua Bạch Ý Viễn, mặt dày mượn được mấy tấm bùa Hồi Chiêu cao cấp.
Vốn tính là bốn tấm, bây giờ trong tay đã có mười tấm bùa Hồi Chiêu cao cấp.
Đủ để hắn càn quét phó bản 500 lần.
Dù lấy tốc độ của hắn đủ quét một khoảng thời gian, lên mấy cấp cũng không thành vấn đề.
“Lâm huynh đệ!”
Giọng nói mạnh mẽ truyền tới, Lâm Mặc Ngữ quay đầu thì thấy Già Lam Tật Phong.
Trước đó dưới chân núi hắn không thấy Già Lam Tật Phong, hiển nhiên sau khi thông qua khảo nghiệm đã tới đây rồi.
Thực lực Già Lam Tật Phong không thấp, năng lực mới cấp 60 đã tới được đây.
Già Lam Tật Phong chạy vài bước đến trước mặt Lâm Mặc Ngữ: “Lâm huynh đệ, sao ngươi cũng tới đây.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ta tới cày phó bản.”
Sau khi Già Lam Tật Phong nghe xong thì cười ha hả: “Ngươi nói xem có trùng hợp không, bọn ta cũng muốn đi cày phó bản, trong đội ngũ đúng lúc trống một vị trí, ta thêm ngươi.”
Già Lam Tật Phong nói hết sức thoải mái, hắn ta tưởng Lâm Mặc Ngữ cũng muốn đi tìm đội ngũ kết đội.
Tiếp đó hắn ta sảng khoái nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải để ngươi làm ông chủ miễn phí đâu.”
Lâm Mặc Ngữ khẽ mỉm cười: “Cảm ơn nhé nhưng mà ta đấu đơn.”
Già Lam Tật Phong không nhịn được hoảng sợ, lớn tiếng nói: “Lâm huynh đệ, ta không nghe nhầm chứ, ngươi bảo ngươi đấu đơn?”
Lâm Mặc Ngữ lặp lại: “Ừ, ngươi không nghe lầm đâu!”
“Ha ha ha!”
Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng cười chói tai, Viên Khai trùng hợp nghe được câu Lâm Mặc Ngữ vừa nói, gã cười lớn: “Khôi hài quá, ngươi nói ngươi muốn đấu đơn à.”
Lâm Mặc Ngữ nghiêng đầu nhìn: “Ngươi có vấn đề gì sao?”
Viên Khai vừa ôm bụng vừa cười: “Không có không có, nghe được một câu chuyện hài nên không nhịn được thôi.”
Nói xong hắn ta lại cười lớn: “Người trẻ tuổi, mạnh miệng cũng phải có mức độ thôi. Có thể thiên phú ngươi không tệ, thăng cấp rất nhanh. Nhưng ngươi nói ngươi muốn đấu đơn phó bản thần cung Côn Lôn, ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi tưởng bản thân là Lâm thần tướng chắc?”