Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1166 - Chương 1166: Xong Rồi, Ngươi Xong Thật Rồi (1)

Chương 1166: Xong rồi, ngươi xong thật rồi (1)
Già Lam Tật Phong trầm giọng quát Viên Khai: “Im miệng!”

Âm thanh đinh tai nhức óc, cắt đứt tiếng cười của Viên Khai.

Viên Khai trừng mắt với Già Lam Tật Phong: “Ngươi là thá gì!”

Lúc này một bàn tay từ phía sau vươn tới bắt lấy cổ Viên Khai, xách hắn ta lên như xách gà con.

Đội trưởng của Viên Khai một tay xách hắn, vừa nói xin lỗi Già Lam Tật Phong: “Tật Phong thiếu gia, người này có mắt không tròng, ta thay mặt hắn xin lỗi ngài!”

Già Lam Tật Phong xua tay: “Không sao, bảo hắn sau này chú ý một chút, nếu không lần sau ta sẽ không khách khí đâu đấy.”

Bấy giờ đã có không ít người Công hội Già Lam đứng dậy, ánh mắt không mấy thiện ý nhìn qua.

Sau đó ông ta nói một tràng xin lỗi, xách Viên Khai nhanh chóng rời khỏi.

Thực chất Lâm Mặc Ngữ không quan tâm với kiểu nhân vật thằng hề này.

Từ trước đến nay Lâm Mặc Ngữ không muốn so đo quá mức, một khi đã so đo thì sẽ dứt khoát hạ sát thủ.

Đấu khẩu là chuyện không có ý nghĩa nhất.

Chỉ gây gổ cãi nhau thì đối phương cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

Già Lam Tật Phong nói với Lâm Mặc Ngữ: “Lâm huynh đệ, ngài thật sự muốn đấu đơn?”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Đúng vậy.”

Lúc này trán Già Lam Tật Phong đã đổ mồ hôi hột: “Ngài...Có phải tên Lâm Mặc Ngữ không.”

Lâm Mặc Ngữ cười ha ha một tiếng: “Phải.”

Già Lam Tật Phong đứng nghiêm lại, đang muốn hành lễ với Lâm Mặc Ngữ thì bên cạnh truyền tới giọng nói: “Lâm Mặc Ngữ, ngươi cũng tới à.

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy hôm nay thật náo nhiệt.

Già Lam Dạ Vũ cũng đến đây và Mộc Tiêm Tiêm đứng bên cạnh nàng ta.

Già Lam Dạ Vũ thoải mái hơn Già Lam Tật Phong nhiều, không ngừng gọi tên Lâm Mặc Ngữ.

Cặp mắt xinh đẹp của Mộc Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm Lâm Mặc Ngữ, không phải là kẻ ngốc thì đều nhìn ra được hàm ý trong ánh mắt đó.

Không chỉ có bọn họ, phía sau Già Lam Dạ Vũ cách đó không xa, đội kỵ sĩ Dạ Vũ của nàng ta cũng có mặt ở đây.

Lâm Mặc Ngữ lên tiếng chào hỏi nàng ta, dù không quá thân nhưng nói thế nào cũng là người quen cũ.

Già Lam Dạ Vũ thoải mái đi tới: “Ngươi cũng tới cày phó bản thần cung Côn Lôn à?”

Không phải nói lời thừa à, tới đây không cày phó bản thì còn có thể làm gì.

Lâm Mặc Ngữ không để ý nàng ta, mà nói với Mộc Tiêm Tiêm: “Chúc mừng.”

Mộc Tiêm Tiêm biết Lâm Mặc Ngữ chúc mừng cái gì: “Cảm ơn, nếu không có ngươi, ta cũng không thể lấy được Thần Thạch Thiên Phú.”

Chức nghiệp giả của Mộc Tiêm Tiêm không phải thuần chiến đấu, nàng ta có thể lấy được thành tích tốt ở phó bản Thần Thạch, ngoài bản năng thiên phú chiến đấu của bản thân.

Thì còn nhờ kỹ năng Kích Choáng và thiên phú [Tất Trúng] sau này đạt được.

Có được thiên phú này, kết hợp với kỹ năng Kích Choáng nên khi nàng ta đấu đơn cũng mạnh hơn chức nghiệp giả loại chiến đấu.

Mà những thứ này đều là Lâm Mặc Ngữ đưa cho nàng ta.

Lâm Mặc Ngữ cười một tiếng, không nói gì thêm.

Trò chuyện mấy câu, Lâm Mặc Ngữ nhấc chân đi về phía phó bản.

Bỗng nhiên Mộc Tiêm Tiêm gọi hắn lại: “Có thể dẫn ta theo không?”

Nàng ta muốn đi cùng Lâm Mặc Ngữ, Mộc Tiêm Tiêm đơn thuần không nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi.

Trong mắt người khác, đây được coi là yêu cầu rất thẳng thắn và khá to gan.

Ít nhất tuy Già Lam Dạ Vũ phóng khoáng thì cũng sẽ không nói thẳng như vậy.

Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: “Lần này không được, gần đây ta phải nhanh chóng thăng cấp.”

Khuôn mặt Mộc Tiêm Tiêm lộ vẻ thất vọng, nàng ta không ngờ Lâm Mặc Ngữ sẽ từ chối.

Lâm Mặc Ngữ lại nói: “Chờ qua một thời gian, ta dẫn ngươi cày phó bản.”

Khuôn mặt Mộc Tiêm Tiêm xuất hiện nụ cười trở lại, dùng sức gật đầu: “Được.”

Đến khi Lâm Mặc Ngữ rời đi, Già Lam Dạ Vũ hừ một tiếng: “Đừng nhìn nữa, nhìn nữa là con mắt rớt ra ngoài luôn đấy.”

Nhưng Mộc Tiêm Tiêm làm như không nghe, vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Mặc Ngữ không rời mắt.

Già Lam Dạ Vũ nói: “Tiêm Tiêm à Tiêm Tiêm, Lâm Mặc Ngữ có người yêu rồi.”

Mộc Tiêm Tiêm chống trả: “Ta biết nhưng điều này không ngăn được ta thích hắn.”

Già Lam Dạ Vũ sờ đầu Mộc Tiêm Tiêm: “Không sốt mà, sao ngươi có thể nói ra lời như vậy được chứ.”

Cách suy nghĩ của Mộc Tiêm Tiêm và Già Lam Dạ Vũ hoàn toàn khác nhau, nàng ta có suy nghĩ riêng: “Dù sao ta chỉ muốn cày phó bản cùng với hắn, vậy là đủ rồi.”

Già Lam Dạ Vũ một bên kêu lên: “Xong rồi, ngươi xong thật rồi.”

Mộc Tiêm Tiêm đỏ mặt: “Từ lâu đã xong rồi.”

Già Lam Tật Phong nghe hai người nói chuyện, gương mặt đẹp trai khá ngơ ngác.

Tỷ tỷ của hắn ta quen biết Lâm thần tướng, hơn nữa tỷ tỷ còn không ngừng gọi tên Lâm thần tướng, Lâm thần tướng cũng không có vẻ không vui.

“Rốt cuộc họ có quan hệ gì, hay là do tính cách Lâm thần tướng tốt.”

“Không đúng, sau khi Lâm thần tướng lên tiếng chào tỷ tỷ thì không nói gì nữa, trái lại lại nói khá nhiều với Tiêm Tiêm tỷ.”
Bình Luận (0)
Comment