Chương 1170: Thần cung Côn Lôn có chế độ một người? (1)
Nó nằm rạp xuống đã cao hơn mười mét.
Khí tức BOSS cực kỳ mạnh, mỗi lần hô hấp là sẽ mang theo lượng lớn gió tuyết.
Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận sự cường đại của nó, dù là BOSS phó bản cấp 65, tất cả mọi người cũng khó có thể đối phó nó, đoán chừng thuộc tính của nó đã đạt đến năng lực của BOSS lãnh chúa cùng cấp.
Đội ngũ 24 người đi đối phó nó sẽ có độ khó nhất định.
Nhưng trước mặt Khô Lâu Vương, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy không đủ thoả mãn.
Khô Lâu Vương đã bay về phía BOSS.
Lần này ngay cả thuật Dò Thám hắn cũng lười dùng.
Thậm chí Khô Lâu Vương còn không cho BOSS có cơ hội tỉnh lại hoàn toàn, trường kiếm trong tay sáng lên, kỹ năng phong tỏa đơn lẻ.
Kỹ năng: Trảm Thần!
Hai bên cách nhau trên trăm thước, một đạo kiếm khí dài nghìn thước to lớn khua qua, chém BOSS và pháo đài thành mảnh vụn.
[Tiêu diệt Sư Vương Côn Lôn, kinh nghiệm +]
[Đạt được danh hiệu: Chiến thần cô độc]
[Đạt được thanh kiếm khổng lồ của Sư Vương]
[Đạt được áo giáp của Sư Vương]
Nhận được danh hiệu.
Chuyện này đã lâu lắm rồi.
Trong trí nhớ của Lâm Mặc Ngữ, hắn từng đạt danh hiệu tổng cộng hai lần.
Một lần là lấy được ở phó bản Long Tộc Trấn Thủ, lần kia do Thần Hạ trao tặng.
Lúc ấy hắn còn chưa chuyển chức lần hai, danh hiệu phó bản Long Tộc Trấn Thủ trợ giúp hắn rất nhiều.
Trên con đường trưởng thành của hắn, nó đóng vai trò cực kỳ quan trọng.
Còn danh hiệu đế quốc Thần Hạ trao tặng thì hắn khéo léo từ chối không nhận vì thuộc tính không đủ.
Mãi cho đến khi chuyển chức lần hai xong, tất cả trang bị mất đi tác dụng và cả danh hiệu cũng vậy.
Lâm Mặc Ngữ nhận ra hắn thật sự trở thành người cô độc, những chức nghiệp kia có bất kỳ kỹ năng phụ trợ nào cũng không liên quan đến hắn.
Trang bị được thêm cũng không liên quan một xu đến hắn.
Bản thân có cảm giác không hợp với thế giới này.
Về phần tại sao thì Lâm Mặc Ngữ cũng không biết.
Danh hiệu mới nhận hiện tại… Thì có ích gì.
Hắn thử kiểm tra thuộc tính danh hiệu.
[Chiến thần cô độc: Ngài là chiến thần cô độc, người ta ngưỡng mộ hào quang của ngài nhưng nó cũng khiến người ta sợ đến gần.]
[Tất cả thuộc tính +50000, tất cả kỹ năng +2]
Xem ra danh hiệu này thật sự rất mạnh.
Lâm Mặc Ngữ thừa nhận, bản thân cũng thấy rất thèm thuồng nó.
Thuộc tính không quan trọng cái hắn muốn là thuộc tính tất cả kỹ năng +2.
Đó là thuộc tính có thể gia tăng kỹ năng bị động.
Tại sao trang sức của BOSS lại mạnh mẽ đến thế là bởi vì có sự tồn tại của thuộc tính đặc biệt này.
Mà bản thân lại có cơ thể vô duyên với trang bị, không dùng được trang sức của BOSS.
Vì quá nhàm chán, Lâm Mặc Ngữ thử sử dụng danh hiệu.
Vẫn không thể sử dụng được.
Danh hiệu như một chớp sáng, dừng lại trong thế giới tinh thần, mặc kệ Lâm Mặc Ngữ điều khiển thế nào cũng không thể kích hoạt nó.
Vừa không thể dùng, vừa không có cách nào lấy ra cho người khác.
“Thật lãng phí!”
Lâm Mặc Ngữ than thở một tiếng.
Thuộc tính tốt như thế tương đương với hai món trang sức của BOSS.
Bất kể là chức nghiệp nào, chỉ cần không ngu chắc chắn chiến lực sẽ gia tăng cực lớn.
Nhưng bây giờ danh hiệu tốt như vậy lại rơi trúng người không thể sử dụng là hắn, không thể không nói, chuyện này thật buồn cười.
Nhưng nghĩ lại, dường như người khác cũng không lấy được danh hiệu này.
Chiến thần cô độc, vừa nhìn cũng biết nhất định phải đấu đơn phó bản mới đạt được.
Hỏi xem thử có bao nhiêu người có thể đấu đơn.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy toàn Nhân tộc thì trừ hắn ra, ai cũng không làm được.
Dù là tỷ tỷ hắn cũng không thể.
Đồng hồ cát đã sớm biến mất, dường như trên người hắn cũng có thêm một khí tức vô hình.
Đây là thừa nhận hắn thông qua khảo nghiệm của phó bản, được phó bản thừa nhận có tư cách tham gia giai đoạn sau.
Ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, mây mù vẫn còn dày đặc, tạm thời vẫn đến lúc đến đó.
Luyện cấp đã!
Bây giờ trước tiên cứ yên lòng luyện cấp thật tốt.
Chỉ có thể tăng cấp, khiến cho linh hồn trở nên mạnh hơn.
Để tiếp đó đạt được càng nhiều chỗ tốt trong đại trận Dung Hồn.
...
Lúc Lâm Mặc Ngữ giết chết BOSS, đột nhiên vòng xoáy bên ngoài phó bản phát ra ánh sáng rực rỡ.
Một dải sáng bảy màu hướng lên không trung, nổ tung rực rỡ như pháo hoa trên trời.
Các phe gần như ai cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Có thêm một đội ngũ thông qua khảo hạch.”
“Mạnh ghê, không biết là đội ngũ của thế lực nào.”
“Mấy thế lực và công hội lớn kia đều sẽ có một lối đánh hoàn chỉnh, với thực lực cường đại lão luyện của họ, mang người mới qua phó bản thì tỷ lệ thành công rất cao.”
“Hâm mộ thật, đây là ưu điểm của thế lực lớn, người chơi cá nhân chúng ta khó khăn hơn rồi.”
Mộc Tiêm Tiêm nở nụ cười: “Tốt quá, Mặc Ngữ thông qua rồi.”
Già Lam Tật Phong bên cạnh than thở thành tiếng: “Không thể nào, Lâm thần tướng đi vào chưa tới nửa giờ mà.”
Mộc Tiêm Tiêm hết sức nghiêm túc: “Không gì là không thể cả, vốn dĩ hắn cày phó bản rất nhanh, chắc chắn sẽ không hơn nửa giờ.”