Chương 1171: Thần cung Côn Lôn có chế độ một người? (2)
Già Lam Tật Phong rõ ràng không tin: “Ta vẫn cảm thấy không thể...”
Giọng nói dần nhỏ lại khi thấy Lâm Mặc Ngữ xuất hiện trước phó bản.
Dải sáng bảy màu trong không trung còn chưa tan đi giữa lúc Lâm Mặc Ngữ đi ra, ánh sáng bảy màu lập tức rơi lên người hắn, chiếu sáng hắn như thần nhân.
Lâm Mặc Ngữ cũng không ngờ sẽ có sự kiện như vậy nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, lấy bùa Hồi Chiêu ra và tiến vào phó bản lần nữa.
Tất cả mọi người bên ngoài phó bản nhìn mà ngây ngẩn cả người.
Thông qua phó bản lại chỉ có một người mà không phải một đội ngũ mạnh.
“Chỉ một người!”
Có người hú lên kỳ lạ, tiếp theo tất cả cũng nổ tung.
“Là là một người thật kìa, không thể nào.”
“Chẳng lẽ thần cung Côn Lôn có chế độ một người à?”
“Ta không tin, ta tuyệt đối không tin, trên thế giới này không thể nào có người có thể đấu đơn trong phó bản thần cung Côn Lôn.”
“Ta cũng không tin, đừng nói phó bản thần cung Côn Lôn, dù phó bản Địa Ngục thông thường cũng không ai có thể đấu đơn.”
Chỗ này hoàn toàn bùng nổ, tất cả mọi người đều không tin.
Thủ lĩnh khu trú đóng không thể không xuất hiện để duy trì trật tự.
Đám thủ lĩnh khá điềm tĩnh, dù họ không thể tin được nhưng ít ra cũng không nói lung tung.
Còn mấy người thông minh đã bắt đầu xác minh với thế giới bên ngoài.
Hằng năm họ trú đóng ở đây, có vài người đã ở đây đợi mấy năm, tin tức tương đối tắc nghẽn.
Họ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Tất nhiên xác minh trước mọi việc là không sai.
Lúc này Viên Khai trợn tròn mắt, cũng không dám tin: “Chuyện này không thể nào, chắc chắn có sai sót ở đâu rồi.”
Trịnh Nghiễm vỗ bả vai hắn ta: “Phó bản không thể sai được, ánh sáng bảy màu rơi vào người hắn nói lên hắn đã thông qua khảo nghiệm.”
“Quy tắc phó bản ta biết ngươi cũng biết, đến bây giờ chưa từng xảy ra sai lầm.”
“Hơn nữa vừa nãy Tam thiếu gia Công hội Già Lam nói gì ngươi còn nhớ không?”
Sắc mặt Viên Khai lập tức khó coi: “Hình như gọi Lâm huynh đệ.”
Trịnh Nghiễm cười ha hả: “Hắn họ Lâm, trẻ tuổi như vậy, ngươi vẫn chưa đoán được thân phận hắn sao?”
Bỗng nhiên cơ thể Viên Khai run một cái, sợ hãi ngã ra đất, mặt đầy hoảng sợ.
Trịnh Nghiễm biết hắn ta đã đoán được thì xoay người rời đi.
Thân phận Lâm Mặc Ngữ cũng không khó đoán, chỉ cần chút đầu mối là có thể đoán được.
Nghĩ đến trước đó hắn ta còn ngỏ ý Lâm Mặc Ngữ có thể tới làm ông chủ, dẫn hắn cày phó bản, Trịnh Nghiễm cảm thấy khá buồn cười.
Thân phận đối phương là gì, đâu cần hắn ta giúp chứ.
Đúng là tự mình đa tình.
...
Rất nhanh từng đợt tin tức được truyền về.
Mấy vị thủ lĩnh quan hệ không tệ gom góp lại tin tức đã xác định được thân phận của Lâm Mặc Ngữ.
Vẻ mặt ai cũng kinh hãi: “Thế mà lại là Lâm thần tướng.”
“Lâm thần tướng quả thật lợi hại, nửa tiếng đấu đơn đã hoàn thành xong phó bản trung đoạn thần cung Côn Lôn.”
“Lần nữa khai sáng lịch sử tiên hà.”
“Không ngờ mấy năm ta ở đây, trong học viện lại xuất hiện thiên tài như vậy.”
Lời này là của thủ lĩnh học viện Hạ Kinh.
Hắn ta đã ở đây hơn bốn năm, Lâm Mặc Ngữ coi như là học đệ của hắn ta.
Bất kể là học viện của hắn ta hay Nhân tộc, có thể xuất hiện thiên tài như vậy, hắn ta đều cảm thấy kiêu ngạo.
Tin tức Lâm Mặc Ngữ chỉ dùng nửa tiếng đấu đơn đã hoàn thành phó bản nhanh chóng truyền khắp nơi.
....
Tất cả mọi người khiếp sợ rồi cũng nhanh chóng đón nhận kết quả này.
Cảm thấy nếu là Lâm Mặc Ngữ đánh thì cũng bình thường.
Dù sao hắn cũng là thần tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Nhân tộc, sáng lập ra nhiều kỳ tích.
Bây giờ thêm một kỳ tích nữa cũng không ngạc nhiên lắm.
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào vòng xoáy phó bản, họ muốn nhìn xem, Lâm Mặc Ngữ mất bao lâu có thể cày xong một lần phó bản.
Chừng 20 mấy phút sau, cùng với vòng xoáy phó bản vặn vẹo, Lâm Mặc Ngữ lại ra khỏi phó bản.
Chỉ thấy hắn bình thản tùy ý thiếp lập phó bản rồi lần nữa tiến vào.
“26 phút!”
Có người hô một tiếng, hắn ta nhớ thời gian, phát hiện từ khi Lâm Mặc Ngữ vào đến lúc ra chỉ 26 phút.
Tốc độ này quá nhanh.
Đa số đội hình đủ 24 người cũng mất thời gian mười mấy tiếng.
Dù là mấy đội ngũ cường đại cũng rất khó ép giảm thời gian khoảng 7 tiếng.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ chỉ dùng 26 phút.
Chênh lệch đó khó mà nghĩ bằng lẽ thường.
Chiến lực chênh lệch lớn đến mức khó mà dùng số lượng bù trừ trình độ.
Có người từng tính, dù đội ngũ 240 người đi vào cũng không chắc trong vòng nửa giờ có thể đánh xong phó bản.
“Không hổ là Lâm thần tướng, tồn tại tàn sát cả thần.”
“Chiến lực này đặt trong phó bản cấp 65, tất nhiên là cả thể nháy mắt giết một đường!”
“Không thể không phục, đây là chênh lệch về trình độ.”