Chương 1172: Giao dịch chưa hoàn thành, làm sao ta dám chết? (1)
“Có Lâm thần tướng là may mắn của đế quốc Thần Hạ chúng ta, là may mắn của Nhân tộc.”
Lâm Mặc Ngữ một lần lại một lần ra vào phó bản, thời gian cuối cùng ổn định ở 25 phút.
Mỗi lần trên dưới không vượt quá 10 giây.
Chứng minh Lâm Mặc Ngữ đã hoàn toàn nắm giữ được tiết tấu.
Khả năng kiểm soát tiết tấu đôi khi còn khiến người ta sợ hãi hơn năng lực chiến đầu.
Nói rõ kỹ năng của Lâm Mặc Ngữ cực kỳ ổn định, liên tục chiến đấu không hề ảnh hưởng đến hắn.
Mỗi lần Lâm Mặc Ngữ đi ra, dáng vẻ rất thờ ơ và bình thản, không hề mệt mỏi, như thể có thể cày phó bản đến khi trời đất biến mất.
Không ngừng cày phó bản chừng nửa ngày, ánh sáng thăng cấp trên người Lâm Mặc Ngữ đã xuất hiện bên ngoài phó bản.
Lâm Mặc Ngữ không ngừng cày phó bản, Mạnh An Văn bận rộn bố trí trận pháp.
Các chính quyền địa phương và quân đội hoàn toàn phối hợp.
Lần này nhà Đông Phương đã dốc toàn lực phối hợp với Mạnh An Văn, Bạch Ý Viễn và các gia tộc lớn khác.
Có thể nói, hơn một nửa sức mạnh của đế quốc Thần Hạ đã được huy động vì kế hoạch lần này.
Sự việc lớn như vậy không thể giấu kín, nhanh chóng lan đến tai các thế lực khác.
Bọn họ cử người đến tìm hiểu thông tin nhưng đế quốc Thần Hạ như một khối sắt vững chắc, không để lộ bất cứ điều gì.
Kết quả là không ai có thể tìm ra được thông tin nào.
Ngay cả khi có chút thông tin thì cũng rất mơ hồ, khó phân biệt được thật giả.
Đế quốc Thần Hạ là quốc gia mạnh nhất thế giới, không thể so sánh với các quốc gia hay thế lực nhỏ khác.
Việc thâm nhập vào gần như không thể.
Doanh trại của Bạch Ý Viễn ngày càng mở rộng, số lượng Thôn Hồn Thú vượt qua dự kiến.
Doanh trại ban đầu chỉ đủ chỗ cho 100.000 người đã chật kín, bên ngoài đã tiến hành xây dựng thêm doanh trại lớn hơn.
Các chức nghiệp giả thuộc lĩnh vực sinh hoạt, kiến trúc sư được huy động, nhanh chóng mở rộng khu doanh trại.
Số lượng Trị Liệu sư không đủ, một lượng lớn Trận Pháp sư được triệu tập để bố trí Trị Liệu pháp trận.
Nhiều Dược Tễ sư cũng được gọi đến để bào chế thuốc trị liệu.
Hoàng gia cũng tham gia vào việc này, xuất ra dược liệu trong kho.
Số lượng người bị Thôn Hồn Thú ký sinh đã nhanh chóng vượt quá 200.000 và vẫn đang tăng với tốc độ đáng kinh ngạc.
Số người nhiễm bệnh kiểu này cuối cùng sẽ tăng theo cấp số nhân, ngày càng nhanh và ngày càng khó kiểm soát.
Ước tính một tháng sau, số lượng người bị Thôn Hồn Thú ký sinh trong trại có thể lên đến hàng triệu.
Trên toàn thế giới, chỉ có đế quốc Thần Hạ mới có thể làm được điều này.
Bất kỳ thế lực nào khác đều không có khả năng thực hiện điều này.
Tuy nhiên, dù Bạch Ý Viễn và những người khác có cẩn thận đến đâu, kiểm soát chặt chẽ đến đâu, họ cũng biết trước chắc chắn sẽ có Thôn Hồn Thú trốn thoát.
Nếu chúng ở trong lãnh thổ đế quốc Thần Hạ thì còn tốt, khi đại trận Dung Hồn được kích hoạt, tất cả Thôn Hồn Thú trong lãnh thổ đế quốc sẽ bị tiêu diệt, trở thành chất dinh dưỡng.
Nhưng nếu chúng trốn thoát đến các quốc gia khác, các thế lực khác...
Những thế lực đó chỉ có thể tự cầu may.
Đế quốc Thần Hạ không thể quản lý được.
Bạch Ý Viễn cũng đã từng nói về vấn đề này: “Tổ tiên đã nói, không phải cùng tộc, lòng dạ ắt sẽ khác.”
"Chúng ta có hạn chế về sức mạnh, chỉ có thể quản lý được người dân trong nước."
"Cái lũ tóc tai, da dẻ, mắt mũi khác biệt với chúng ta, cứ để chúng tự cầu may đi."
Là một trong những người nắm giữ quyền lực lớn nhất trên danh nghĩa của đế quốc Thần Hạ.
Khi Địch Hoàng không lên tiếng, lời nói của Bạch Ý Viễn đại diện cho ý chí tối cao của tầng lớp lãnh đạo của đế quốc Thần Hạ.
Thông thường, không ai phản kháng, cũng không ai dám phản kháng.
Trong lòng người dân đế quốc Thần Hạ, quyền uy của Bạch Ý Viễn rất cao, thậm chí còn cao hơn cả hoàng thất.
Có người có thể không biết quốc chủ tên gì nhưng không thể không biết Bạch Thần.
Bạch Ý Viễn phải quản lý doanh trại, gần đây rất bận, phải xử lý rất nhiều việc.
Nhưng hiện tại hắn ta không thể không dừng công việc lại, vì Ninh Thái Nhiên đang ngồi trước mặt hắn ta, vẻ mặt nghiêm trọng.
Bạch Ý Viễn hỏi: "Ngươi đã đến đảo Sáng Thần chưa?"
"Đã đi rồi nhưng không tìm thấy lão đầu tử."
Bạch Ý Viễn nhíu mày: "Lão đầu tử không dễ gì rời khỏi đảo Sáng Thần, ông ta đã đi đâu?"
Lão già trên đảo Sáng Thần, người duy nhất của Nhân tộc đạt cảnh giới Bán Siêu Thần là Địch Hoàng đại nhân.
Ông hơn Bạch Ý Viễn và đám người Ninh Thái Nhiên hai thế hệ.
Cao hơn Diệp Hạo một thế hệ.
Nghe nói đã sống gần 200 năm.
Không ai biết chính xác ông bao nhiêu tuổi.
Thậm chí, số người biết đến sự tồn tại của ông cũng không nhiều.