Chương 1182: Việc này chưa xong, việc khác đã đến (1)
Một lượng lớn năng lượng linh hồn dọc theo trận pháp chảy đến, Lâm Mặc Ngữ chợt giật mình, linh hồn của hắn giống như đang rơi vào một vũng nước tiên, khiến hắn cực kỳ tỉnh táo.
[Ảnh hưởng bởi ngoại lực, kinh nghiệm +**]
[Ảnh hưởng bởi ngoại lực, kinh nghiệm +**]
[Ảnh hưởng bởi ngoại lực, kinh nghiệm +**]
...
Rất nhiều thông tin hiện lên, kinh nghiêm tăng nhanh một cách chóng mặt.
Lâm Mặc Ngữ có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ sau khi thu thập năng lượng linh hồn thì không chỉ có thể khiến linh hồn mạnh mẽ hơn mà còn khiến kinh nghiệm tăng thêm nữa.
Linh hồn lớn mạnh nên dòng suy nghĩ rõ ràng.
Trong đầu Lâm Mặc Ngữ lóe lên, hắn cảm thấy dường như đã bắt được thứ gì đó.
“Không lẽ... Bản chất của thăng cấp là cường hóa linh hồn?”
“Giết quái vật có thể đạt được kinh nghiệm, bản chất của thăng cấp là năng lượng linh hồn.”
“Cấp độ càng cao thì linh hồn càng mạnh. Ngược lại, linh hồn càng mạnh thì cấp độ càng cao.”
“Tại sao Giang Nghĩa có thể tạo ra bí cảnh tồn tại hàng trăm năm chỉ bằng linh hồn của hắn ta thôi chứ.”
...
“Tại sao gieo ấn ký linh hồn, sau khi chết linh hồn trở về là có thể sống lại.”
“Có vẻ như ta đã hiểu được một chút rồi.”
Sau khi được truyền vào một lượng lớn năng lượng linh hồn, suy nghĩ của Lâm Mặc Ngữ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Những thứ trước đây hắn không hiểu, bây giờ đã rất rõ ràng.
Hắn có cảm giác được giác ngộ.
Năng lượng linh hồn liên tục được truyền vào, kinh nghiệm cũng theo đó mà tăng lên.
Từ lúc hấp thụ năng lượng linh hồn, chỉ trong một phút, cơ thể Lâm Mặc Ngữ đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng thăng cấp.
Hắn đã thăng cấp thành công từ cấp 66 lên cấp 67.
Kinh nghiệm vẫn đang tăng lên.
Lâm Mặc Ngữ biết rõ rằng giới hạn linh hồn tối đa của hắn đã rất cao rồi, bây giờ chỉ cần có đủ năng lượng linh hồn thì hắn có thể thúc đẩy quá trình thăng cấp không ngừng.
Mà nếu như đánh quái thăng cấp như bình thường thì đạt được kinh nghiệm nghĩa là đạt được năng lượng linh hồn.
Nếu như những năng lượng linh hồn này rơi vào người khác thì không chỉ đơn giản là thăng cấp thôi đâu, mà còn có thể bị động nâng cấp bản chất linh hồn, nâng cấp giới hạn linh hồn tối đa.
Chính vì vậy mà năng lượng linh hồn của Thôn Hồn Thú có thể tạo ra một đám thiên tài.
“Quả thực là một cơ hội tuyệt vời.”
“Một thiên tài được tạo ra chỉ bằng cách dựa vào một lượng nhỏ Thôn Hồn Thú thì nhiều nhất cũng chỉ đạt đến cấp Thần thôi.”
“Không có khả năng trở thành Siêu Thần, bán Siêu Thần còn khó nữa là.”
“Nếu muốn nâng cấp linh hồn thành bán Siêu Thần thì cần phải có năng lượng linh hồn, sợ là khó mà ước lượng được.”
Suy nghĩ của Lâm Mặc Ngữ càng ngày càng rõ ràng, hắn đã hiểu hết những chuyện trước đây chưa hiểu được.
Những năng lượng linh hồn này có thể hỗ trợ đám người Mạnh An Văn nâng cấp bản chất linh hồn và giới hạn linh hồn tối đa, giúp bọn họ đạt đến cấp độ cao hơn.
Ma Hồn Bàn vẫn đang phát triển, tốc độ Lâm Mặc Ngữ hấp thụ năng lượng linh hồn không thể sánh được với tốc độ Ma Hồn Bàn nghiền nát Thôn Hồn Thú để thu được năng lượng.
Lại thêm hai phút trôi qua, cơ thể Lâm Mặc Ngữ lại lần nữa tỏa ra ánh sáng thăng cấp.
Hắn lại thăng cấp, từ cấp 67 lên cấp 68.
Lúc này, bầu trời đột nhiên sẫm lại.
Một lối đi thời không đen tối ầm ầm xuất hiện.
Một lối đi thời không khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Thế giới Nhân tộc nháy mắt bị sấm sét bao trùm.
Không chỉ đế quốc Thần Hạ mà là toàn bộ thế giới Nhân tộc đều bạo phát những tia chớp chói lóa.
Những tia chớp đan xen vào nhau, tạo thành hình dạng như vỏ trứng, bảo vệ thế giới Nhân tộc.
Nhưng hiện tại, có người bên ngoài muốn đập vỡ cái vỏ trứng này, muốn xâm nhập vào bằng bạo lực.
“Đến rồi!”
Bạch Ý Viễn gầm lên dữ dội.
Mạnh An Văn ra tay trước ông một bước, tháp Thần Hạ tỏa sáng rực rỡ, trên thân tháp xuất hiện vô số phù văn.
Mạnh An Văn kích hoạt toàn diện tháp Thần Hạ, tháp Thần Hạ không ngừng chấn động, tạo ra gợn sóng, bóp méo không gian.
Là một trong ba tòa tháp thần của đế quốc Thần Hạ, vũ khí cấp huyền thoại, tháp Thần Hạ chuyên phụ trách về trận pháp.
Về mặt tấn công thì nó chỉ kém mỗi tháp Diệt Ma.
Nhưng hiện tại tháp Diệt Ma không có chủ nhân, không ai có thể phát huy toàn bộ công dụng của nó.
Tháp Thần Hạ dưới sự điều khiển của Mạnh An Văn có thể phát huy hết sức mạnh, vô cùng mạnh mẽ.
Trên không trung, một lượng lớn tia chớp bị tháp Thần Hạ dẫn dụ tới, dùng tháp Thần Hạ làm cầu nối, phóng vào lối đi thời không.
Trong nháy mắt, lối đi thời trở nên không ổn định, bắt đầu xoắn lại.
Tiếng gầm gừ phát ra từ lối đi thời không, khi nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt của tất cả các cường giả cấp Thần đều thay đổi.
Sắc mặt của Bạch Ý Viễn thay đổi trầm trọng, ông nói: “Điên rồi, thế mà lại dám dẫn dụ dã thú đến đây.”
Sắc mặt của Ninh Thái Nhiên vô cùng khó coi, ông nói: “Kẻ nào mà điên rồ như thế, Long Hoàng hay Ma Hoàng?”