Chương 1183: Việc này chưa xong, việc khác đã đến (2)
Phong Trường An nghiêm giọng nói: “Bất kể là ai làm thì kẻ đó sẽ phải trả giá đắt, thật bệnh hoạn.”
Trái ngược với những gì mọi người nghĩ, đầu bên kia của lối đi thời không chẳng phải là Long Hoàng của Long giới, mà cũng chẳng phải Ma Hoàng của Vực Thẳm.
Không ngờ là đầu bên kia của lối đi thời không được thông đến Hoang Hư Chi Địa.
Khí tức của dã thú truyền ra từ bên trong lối đi thời không, dù cho tháp Thần Hạ tiếp tục tấn công cũng không thể ngăn cản được, chỉ có thể trì hoãn mà thôi.
Bọn họ đều biết không thể giết chết được dã thú thế nên mới lộ ra vẻ mặt như vậy.
Bất kể là dã thú nào xâm nhập vào thế giới Nhân tộc thì đều là tai họa khủng khiếp.
Trong Long giới, Long Hoàng đứng trong hư không như một vị thần khủng bố.
Sức mạnh đáng sợ của ông ta chậm rãi tản ra toàn bộ Long giới.
Đại địa Long tộc dưới thân ông ta cũng có một trận pháp cực kỳ khổng lồ đang chuyển động.
Long Hoàng điên cuồng cười không ngừng, nói: “Đám Nhân tộc ngu ngốc, hà cớ gì mà bổn hoàng phải đích thân ra tay chứ.”
“Bổn hoàng chỉ cần kết nối Hoang Hư Chi Địa với Nhân tộc của các ngươi, tiếp theo sẽ là thời gian xem trò vui của bổn hoàng rồi.”
Bên trong trận pháp, một lối đi thời không khổng lồ đã được hình thành.
Lối đi thời không này kết nối giữa Hoang Hư Chi Địa và thế giới Nhân tộc.
Ầm!
Tia chớp bắn ra từ không trung, đánh thẳng vào người Long Hoàng.
Tiếng cười của Long Hoàng đột ngột dừng lại, miệng phun ra máu.
Cưỡng ép mở cửa lối đi thời không để liên kết hai thế giới, đặc biệt là liên kết với thế giới Nhân tộc.
Long Hoàng ắt hẳn phải chịu phản phệ, bắt buộc phải trả giá cho hành vi của ông ta.
Đây cũng là một trong số những lý do mà Ma Hoàng không muốn tự mình đến đây.
Cái giá phải trả không hề nhỏ.
Từng đợt tia chớp lần lượt giáng xuống, mỗi một tia chớp đều mang theo sức mạnh Pháp Tắc nồng đậm, đánh cho Long Hoàng không ngừng hộc máu.
Nhưng Long Hoàng vẫn không chịu từ bỏ, từ đầu đến cuối vẫn duy trì trận pháp và lối đi thời không.
Sau một lúc thì cả người Long Hoàng đã dính đầy máu.
Nhưng vẻ mặt của ông ta càng vặn vẹo dữ tợn hơn.
Chúng chỉ có vẻ đáng sợ thôi chứ thực chất chẳng khiến người khác bị thương nặng là bao.
Chỉ một cái giá nhỏ như vậy, ông ta hoàn toàn chịu đựng được.
“Mối thù ngàn năm trước, lần này bổn hoàng phải báo cho hả dạ!”
“Trước tiên hủy diệt Nhân tộc, sau đó mới đến Vực Thẳm! Ma Hoàng, kế tiếp là ngươi đấy!”
Long Hoàng càng ngày càng điên cuồng hơn, tiếng cười của ông ta chấn động cả bầu trời.
...
Khí tức của dã thú càng nồng đậm hơn, không tới một phút đã hoàn toàn xâm chiếm không gian.
Thậm chí còn có ánh sáng lóe lên bên trong lối đi thời không tối tăm.
Ánh sáng đó giống như ánh sáng của Linh Đăng Lung, là đôi mắt của dã thú.
Mạnh An Văn dùng hết sức lực điều khiển tháp Thần Hạ tấn công nhưng đã đến cực hạn.
Đám người Bạch Ý Viễn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Rầm!
Cùng với tiếng gầm chấn động, một cái đầu khổng lồ thò ra.
“Ra tay!”
Bạch Ý Viễn đồng thời hét lên, đánh ra một quyền.
Một quyền này khiến trời đất thay đổi cả màu sắc vốn có, không gian bị bóp méo.
Một quả cầu bảy sắc bay ra khỏi tay Ninh Thái Nhiên, ánh sáng tuy không lớn nhưng bên trong lại chứa đựng sức mạnh nguyên tố chấn động lòng người.
Phong Trường An chém ra một nhát kiếm, không gian ngay lập tức bị chém thành một vết nứt màu đen, nhát kiếm này nhìn thì có vẻ uy lực không lớn nhưng công kích lực lại khiến người khác nhìn mà hoảng sợ.
Kỳ lân bên cạnh Mạc Tinh Hải phun ra một trụ sáng, bắn thẳng vào đầu của dã thú.
Vào thời khắc này, ai cũng dốc hết thực lực của bản thân để chiến đấu.
Đầu của dã thú gần như bị đánh vỡ vụn, rít lên một tiếng thảm thiết rồi bay trở lại lối đi thời không.
Nhưng những người ở đây không hề cảm thấy vui vẻ.
Dã thú không chỉ có một đầu, đánh nát một đầu thì đầu thứ hai, thứ ba cũng theo đó mà xuất hiện tiếp.
Bọn họ chỉ có thể đẩy lùi dã thú, muốn giết chết chúng thì còn kém một chút.
Quả nhiên, cái đầu thứ hai thò ra, tiếp theo đó là cái thứ ba, thứ tư không ngừng xuất hiện.
Càng ngày càng nhiều dã thú tràn đến.
“Tuyệt đối không thể để chúng đến đây!”
“Đánh cho chúng rút lui, lối đi thời không không thể cứ duy trì như thế mãi được, đánh đến khi chúng rút lui mới thôi.”
“Dùng hết sức lực, lão Mạnh, ngươi nghĩ ra cách phá hủy lối đi thời không chưa!”
Đám người đều gầm lên giận dữ, trong lòng nóng như lửa đốt.
Nếu như để đám dã thú xâm nhập vào thế giới Nhân tộc thì đó quả thực là tai họa ngập đầu.
Mạnh An Văn đã muốn phá hủy lối đi thời không trước đó rồi nhưng lối đi thời không này vô cùng kiên cố, khó mà phá hủy được.