Chương 1283: Lôi Thụ Chi Vương hùng mạnh (1)
Quân đoàn Vong Linh đã bị tàn phá trong Lôi Hải.
Dưới sự ảnh hưởng của thiên phú, quân đoàn Vong Linh thi nhau sụp đổ.
Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.
Chỉ có một số tình huống đặc biệt sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn như thế này, ví dụ bị cá thể hùng mạnh tấn công.
Trong nháy mắt sự tàn sát ấy đã làm cho thiên phú mất hiệu lực.
Tuy nhiên, cấp độ của đám Vong Linh ngày càng cao, tình huống này cũng ngày càng giảm bớt.
Chưa đầy nửa giây sau khi quân đoàn Vong Linh sụp đổ, một quân đoàn Vong Linh hoàn toàn mới xuất hiện.
Ba chiếc ngai vàng Khô Lâu lại xuất hiện trên không trung thêm một lần nữa, ba Khô Lâu Vương và Kỵ Sĩ Không Đầu lại tấn công đàn Lôi Thụ.
Muốn giết chết Lâm Mặc Ngữ thì cần phải tiêu diệt quân đoàn Vong Linh trước.
Muốn hoàn toàn tiêu diệt quân đoàn Vong Linh thì cần phải tiêu diệt bọn chúng năm lần trong vòng một phút.
Nếu không, cứ mỗi một phút thiên phú sẽ được thiết lập lại, quân đoàn Vong Linh sẽ trọng sinh, tất cả kỹ năng hồi chiêu của quân đoàn Vong Linh sẽ biến mất và quân đoàn Vong Linh chỉ có bốn cơ hội hồi sinh lại.
Lôi Bạo tuy mạnh nhưng để hủy diệt quân đoàn Vong Linh cũng phải mất vài phút.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn không lo lắng quân đoàn Vong Linh sẽ xuất hiện nguy hiểm.
Hơn nữa khi giao tranh, đàn Lôi Thụ càng giết càng ít, quân đoàn Vong Linh lại càng đánh càng mạnh.
Khô Lâu Vương vung Bạch Cốt Cự Kiếm khổng lồ và dùng kỹ năng Vung Vẩy đã làm cho rất nhiều Lôi Thụ chết đi.
Lâm Mặc Ngữ giết đến vực sâu của dãy núi, Thi Thể Bạo Liệt quét sạch một đường, không cây nào có thể ngăn cản nổi.
Trên bầu trời, mắt Vong Linh lại xuất hiện, một lượng lớn Liệt Diễm Bất Tử bùng cháy, mắt Vong Linh nhìn chăm chú vào dãy núi.
Ánh mắt dò la tới đâu, Lôi Thụ lại lần lượt chết đi, linh hồn bị xoá bỏ.
Trận chiến bắt đầu không tới nửa giờ, hơn 30 vạn Lôi Thụ đã chết và bị thương.
Kinh nghiệm của Lâm Mặc Ngữ tăng vọt liên tục, đã vượt qua 50%, nếu giết tiếp thì rất nhanh sẽ thăng cấp.
Là một trong hai đại bá chủ ở vùng đất Phong Lôi, Lôi Thụ chưa bao giờ nghĩ nó sẽ bị như đồ sát như thế này.
Giống như Phong Hoa có Huyết Thần Bàn, từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ nó sẽ bị giết.
Suy cho cùng, ở vùng đất Phong Lôi này ai có thể phát huy chiến lực cấp Thần, sử dụng một tia sức mạnh pháp tắc, ai có thể là kẻ thù của nó?
Thật không may, bọn chúng đều đụng phải Lâm Mặc Ngữ.
Còn thảm hơn Phong Hoa là Lâm Mặc Ngữ lại miễn dịch với điện, đòn tấn công mạnh nhất của Lôi Thụ cũng không có tác dụng với hắn.
Lâm Mặc Ngữ như vào chỗ không người, một mình chiến đấu ở vực sâu.
Dù Lôi Thụ có tấn công như thế nào, đối với Lâm Mặc Ngữ cũng không có tác dụng.
Trận chiến ngày càng lớn, Lôi Thụ chết ngày càng nhiều, dãy núi bị đánh đến mức thành đất hoang.
Lôi Thụ Chi Vương phát ra một tiếng gầm từ trong linh hồn, cuối cùng nó cũng bị đánh thức.
Kinh Lôi rung trời, vô số điện xà bay lên không trung.
Âm thanh vang vọng trong linh hồn, toàn thể Lôi Thụ phát ra Linh Hồn Chi Âm, cộng hưởng với vua của chúng.
Đột nhiên mắt của Lâm Mặc Ngữ co rút, một tia Kinh Lôi như mũi tên sắc bén phóng tới hắn.
Không phải là một tia sét bình thường.
Mắt thường không thể nhìn thấy tia sét này mà chỉ có linh hồn mới cảm nhận được.
“Công kích linh hồn!”
Vừa mới nghĩ tới, Kinh Lôi đã xuất hiện trong thế giới linh hồn, nó như mũi tên nhọn hoắc đâm vào linh hồn.
Đây là lần đầu tiên Lâm Mặc Ngữ gặp phải công kích linh hồn của người khác nên trong chốc lát đã không nghĩ ra biện pháp nào để phòng thủ.
Từ trước đến nay hắn mới là người dùng công kích linh hồn đánh người khác nhưng bây giờ chính mình lại ướt giày*, bị người khác đánh trả.
(*): ý của câu là lần này Lâm Mặc Ngữ bị người khác dùng chiêu của mình dùng để đối phó mình, mà mình lại không làm được gì.
Giải pháp duy nhất là lấy đá chọi đá.
Vốn dĩ Long Hồn Tinh dùng để chiếm giữ linh hồn lại bỗng nhiên phát ra một tiếng long ngâm rồi lao về phía đòn công kích linh hồn, rồi nuốt chửng nó chỉ với một ngụm.
Sau đó quay trở về như không có chuyện gì, vẫn chiếm giữ trong linh hồn của Lâm Mặc Ngữ.
Công kích linh hồn vừa nãy như bào ảnh*, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.
(*): như bong bóng xà phòng, xuất hiện rồi biến mất.
“Long Hồn Tinh vậy mà lại còn có tác dụng bảo vệ linh hồn.”
Lâm Mặc Ngữ vô cùng kinh ngạc, sau đó vui sướng tột cùng.
Có Long Hồn Tinh, linh hồn của hắn sẽ được an toàn, vậy thì càng có thể tự do tung hoành.
Dường như Lôi Thụ Chi Vương đã ý thức được đòn tấn công của mình không có hiệu quả nên linh hồn đã trở nên dày đặc hơn.
Trong linh hồn, Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của nó.
Theo thanh âm, lượng lớn quái vật trong dãy núi đều bay lên rồi lao về phía Lâm Mặc Ngữ.