Chương 1284: Lôi Thụ Chi Vương hùng mạnh (2)
Với tư cách là Lôi Thụ Chi Vương, nó không chỉ có thể chỉ huy Lôi Thụ mà còn có thể tác động đến quái vật trong dãy núi.
Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng khóa chặt những quái vật này lại rồi liên tục sử dụng Thi Thể Bạo Liệt.
Mắt Vong Linh cũng đảo qua nhìn những con quái vật này.
Đám quái vật vừa mới cất cánh còn chưa kịp tới gần Lâm Mặc Ngữ đã lập tức rơi xuống, chết bất đắc kỳ tử.
Một số bóng đen lao lên từ dưới đất với tốc độ kinh ngạc, Lâm Mặc Ngữ lập tức bay về phía sau, miễn cưỡng cũng có thể né được.
Bóng đen lướt qua người Lâm Mặc Ngữ, đánh một vòng trên không trung rồi lại lao tới.
Lúc này Lâm Mặc Ngữ mới thấy rõ ràng, mấy bóng đen là rễ của Lôi Thụ.
Chỉ có điều lần này là rễ của Lôi Thụ Chi Vương.
Vị trí của Lâm Mặc Ngữ cách Lôi Thụ Chi Vương ít nhất cũng phải mấy trăm cây số.
Trong mắt hắn, Lôi Thụ Chi Vương chỉ là một chấm đen nhỏ bé không đáng kể.
Dù vậy, rễ của Lôi Thụ Chi Vương cũng có thể bắt được hắn.
“Thì ra rễ của Lôi Thụ Chi Vương dài như vậy!”
Lâm Mặc Ngữ thật sự rất kinh ngạc bởi đòn tấn công cách hắn hàng trăm cây số.
Lâm Mặc Ngữ bay lượn trên không trung, bóng đen lại xuất hiện thêm một lần nữa.
Tiếp đó, có càng nhiều bóng đen lao ra khỏi đất.
Không biết Lôi Thụ Chi Vương đã tồn tại bao nhiêu năm, nó cao hơn ngàn mét, rễ um tùm, xanh tốt đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Vào lúc này, rất nhiều rễ cây chui lên, vừa như rồng lại như rắn từ bốn phương tám hướng lao về phía Lâm Mặc Ngữ.
Mỗi cái rễ đều có đường kính hơn 10 mét, ở trước mặt bọn chúng, Lâm Mặc Ngữ giống một đứa trẻ nhỏ xíu.
Lâm Mặc Ngữ vội né đi, tuy nhiều rễ nhưng tốc độ của Lâm Mặc Ngữ cũng rất nhanh, phạm vi hoạt động ngày một mở rộng.
Rễ của Lôi Thụ Chi Vương như dùng đại bác bắn ruồi, không thể làm gì Lâm Mặc Ngữ.
Tuy nhiên, việc này cũng làm Lâm Mặc Ngữ không có cách nào tấn công Lôi Thụ.
Bỗng nhiên, tất cả rễ rụt về.
Lâm Mặc Ngữ sững sờ, cảm thấy có gì đó không ổn.
Một giây sau, rễ cây lại trồi lên khỏi mặt đất, chuyển mục tiêu sang quân đoàn Vong Linh.
Lâm Mặc Ngữ tận mắt chứng kiến thân rễ quấn lấy Khô Lâu Vương.
Cơ thể của Khô Lâu Vương lấp lánh, kích hoạt kỹ năng Phòng Ngự Tuyệt Đối.
Bạch Cốt Cự Kiếm chặt đứt thân rễ nhưng rễ của Lôi Thụ Chi Vương cứng đến mức làm người khác phát bực.
Phải vài nhát mới có thể chặt đứt được.
Trước khi cái rễ đó bị chặt đứt, lại có mấy cái khác quấn tới.
Cuối cùng Khô Lâu Vương cũng đã hoàn toàn bị quấn lấy, không thể động đậy.
Kỵ Sĩ Không Đầu cũng không tốt hơn là bao, nó cũng bị rễ cây quấn khắp nơi.
Lâm Mặc Ngữ nhận được tin tức do Khô Lâu Vương truyền tới, chúng nó đã bị rễ cây quấn lấy, không thể động đậy.
Đợi đến lúc kỹ năng Phòng Ngự Tuyệt Đối kết thúc, bọn chúng chắc chắn phải chết.
“Nhất định phải giải quyết hết những rễ cây!”
Lâm Mặc Ngữ bay vọt lên không trung rồi lao về phía Lôi Thụ Chi Vương.
Mắt Vong Linh bay trước một bước, nhìn chằm chằm vào Lôi Thụ Chi Vương từ xa.
Ầm!
Dường như Lâm Mặc Ngữ nghe được một âm thanh rất lớn, là tiếng kêu thảm thiết từ trong linh hồn.
Ánh Mắt Vong Linh gây ra sát thương không nhỏ đối với Lôi Thụ Chi Vương.
Cũng vì thế mà Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được linh hồn mạnh mẽ của Lôi Thụ Chi Vương.
Linh hồn của Lôi Thụ Chi Vương đã hòa làm một với toàn bộ Lôi Thụ trong dãy núi Lôi Điện này, tuyệt đối không kém bất cứ cấp Thần cấp thấp nào cả, thậm chí còn có thể ngang hàng với cấp Thần trung đẳng.
Ánh Mắt Vong Linh có thể gây ra một số sát thương với nó nhưng để giết thì vẫn chưa đủ.
Lâm Mặc Ngữ cũng không trông cậy vào việc Ánh Mắt Vong Linh có thể giết nó, làm nó cảm thấy đau đớn cũng đã đủ rồi.
Cũng coi như là ăn miếng trả miếng.
Lâm Mặc Ngữ bay qua hàng trăm cây số với tốc độ nhanh nhất, bay xuyên qua Lôi Hải và xung quanh Lôi Thụ Chi Vương.
Thật sự tới gần mới biết Lôi Thụ Chi Vương khổng lồ và đáng sợ như thế nào.
Nó nằm trên ngọn núi cao nhất của dãy núi Lôi Điện, nhìn từ xa giống như một đỉnh núi, tới gần mới biết thật ra đỉnh núi đó chính là Lôi Thụ Chi Vương.
Không phải nó cắm rễ ở trong ngọn núi cao nhất, mà nó chính là ngọn núi cao nhất đó.
Trước đây Lâm Mặc Ngữ đã hoàn toàn xem thường nó.
Nó nối liền với dãy núi, đâu chỉ cao hơn ngàn mét.
Thân rễ dày và khổng lồ, cành lá đan vào nhau rất khó gỡ rồi lại nối thành một mảnh, lan dần về phía xa.
Tất cả Lôi Thụ đều là hậu duệ của nó.
Trước mặt Lâm Mặc Ngữ có mười tám Lôi Thụ BOSS cấp Thế Giới, mỗi gốc cây đều cao tới vài trăm mét.
Bọn chúng không hề động đậy, cũng không tấn công Lâm Mặc Ngữ đang chạy đến.