Chương 1290: Mối thù ngày trước, hôm nay báo (2)
Tâm Lâm Mặc Ngữ sáng như gương*, phân tích hết sức rõ ràng.
(*): ý là Lâm Mặc ngữ hiểu rất rõ. Sáng như gương là chỉ gương rất sạch, trong trẻo muốn nói là na9 đã rất thông suốt, hiểu rõ.
Vốn dĩ hắn rất giỏi phân tích, bây giờ linh hồn đã hùng mạnh, năng lực tinh thần dồi dào nên năng lực phân tích cũng tăng lên.
Chỉ cần một việc nhỏ, một chi tiết nhỏ cũng có thể phân tích ra nhiều tình huống.
Lâm Mặc Ngữ dùng tốc độ nhanh nhất bay qua thảo nguyên Thanh Thanh.
Tiến vào lãnh địa của Giao Long Kịch Độc.
Sau một thời gian dài Lâm Mặc Ngữ không biết liệu có Giao Long Kịch Độc mới xuất hiện hay không.
Theo quy tắc của chiến trường Vĩnh Hằng, sau khi BOSS cấp Thế Giới bị giết, sau khoảng ba tháng đến một năm thì nó sẽ trọng sinh.
Thời gian không cố định mà ngẫu nhiên nên rất khó đoán.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy trên mặt đất đã có nhiều bóng dáng của độc xà.
Độc xà lúc trước bị hắn giết nhiều như vậy, hiện tại lại xuất hiện.
Chỉ là bây giờ độc xà đã phân tán rải rác, trước kia còn có thi thể thần Kịch Độc làm nguồn hấp dẫn mới có thể làm cho độc xà tụ lại một chỗ.
Bây giờ chúng phân tán nên việc giết không còn hiệu quả nữa.
Lâm Mặc Ngữ không dừng lại cũng không đụng phải Giao Long Kịch Độc.
Theo phán đoán của Lâm Mặc Ngữ, có lẽ là không gặp phải, dù sao lãnh địa này không nhỏ, diện tích hàng trăm cây số, không gặp phải cũng là bình thường.
Lộ trình của Lâm Mặc Ngữ giống hệt như lần đầu tiên hắn tới vùng đất Cuồng Dã.
Sau khi đi qua lãnh địa của Giao Long Kịch Độc là lãnh địa của [Cự Diệp Mẫu Thụ].
Lâm Mặc Ngữ còn nhớ rõ, lúc trước bị [Cự Diệp Mẫu Thụ] truy sát, hắn đã đánh trả, dù không giết chết nhưng cũng làm cho [Cự Diệp Mẫu Thụ] khiếp sợ mà rút lui.
Giờ đây quay lại chốn cũ, trong mắt Lâm Mặc Ngữ dâng lên chút sát ý.
Khắp nơi trên đất đều là Cự Diệp Ải Thụ rậm rạp, nhiều vô số kể.
Dưới sự cảm nhận linh hồn, chúng đều là những luồng hơi thở sinh mệnh khá lớn.
Dù cấp độ chỉ hơn cấp 70 một chút nhưng kinh nghiệm cũng không ít.
Lại cộng thêm Cự Diệp Mẫu Thụ...
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy nếu có thể quét sạch nơi này thì ít nhất cũng thu được 10% kinh nghiệm.
“Mối thù ngày trước, hôm nay báo!”
Lâm Mặc Ngữ đang định ra tay thì bỗng nhiên linh hồn cảm nhận được một luồng năng lượng chập chờn.
Từ xa có hơi thở chiến đấu được truyền đến.
Hơi thở quen thuộc này là của [Cự Diệp Mẫu Thụ], còn có một chức nghiệp giả Nhân tộc. Lâm Mặc Ngữ lập tức bay tới, nhìn thấy cảnh trên chiến trường.
Một nhóm chức nghiệp giả đang bao vây tấn công [Cự Diệp Mẫu Thụ].
Nhóm chức nghiệp giả này đều trên cấp 80, số lượng khoảng 30 người, trang bị trên người đều rất tốt, sức mạnh chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Lâm Mặc Ngữ nhìn qua vài lần, khẽ lắc đầu.
Chiến đấu lực của nhóm người này quả thật không tệ nhưng so với [Cự Diệp Mẫu Thụ] thì còn kém một chút.
“Đám người này nếu đi đánh những BOSS cấp 86 khác thì còn có cơ hội, nhưng đánh với [Cự Diệp Mẫu Thụ] thì… khó!”
Một chữ khó đã định sẵn kết cục của họ.
Suy cho cùng, vì [Cự Diệp Mẫu Thụ] là BOSS hệ thực vật.
Lâm Mặc Ngữ hiểu quá rõ về BOSS hệ thực vật, sinh mệnh lực của chúng mạnh hơn rất nhiều so với các loại BOSS cùng cấp khác.
Nhất là năng lực hồi phục, rất kinh khủng.
Những quái vật giống [Cự Diệp Mẫu Thụ] một khi không đánh lại được thì nó có thể chạy trốn.
Mà trong lãnh địa này, tất cả Cự Diệp Ải Thụ đều có thể vì nó mà cung cấp sinh mệnh lực.
Tốc độ hồi phục của [Cự Diệp Mẫu Thụ] sẽ vô cùng đáng sợ.
Thông thường, hoặc là dùng sức mạnh mạnh mẽ để nghiền nát ngay lập tức, không cho nó cơ hội.
Hoặc là phải dọn sạch một lượng lớn Cự Diệp Ải Thụ.
Hoặc nữa còn có kỹ năng đặc thù, có thể hạn chế nó.
Nhưng đội ngũ trước mắt đều không có đủ ba điều kiện này.
Trận chiến này, bọn hắn không thể thắng.
Lâm Mặc Ngữ chỉ đứng nhìn, không ra tay.
Cướp quái của người khác là không lễ phép.
Trước khi người khác lên tiếng cầu cứu, Lâm Mặc Ngữ sẽ không ra tay.
Đội ngũ này đều là người Thần Hạ, Lâm Mặc Ngữ cũng như vậy.
Nếu đổi thành chức nghiệp giả của quốc gia khác thì khó mà nói trước.
Lâm Mặc Ngữ sẽ không khờ khạo mà nói về đạo lý của Nhân tộc.
Trong mắt hắn, Nhân tộc chỉ giới hạn ở người Thần Hạ.
Kiếp trước có một câu nói cho dù xuyên qua thế giới này Lâm Mặc Ngữ vẫn không quên: không cùng một tộc, chắc chắn sẽ có tâm tư khác!
Cùng một tộc là đang ám chỉ người Thần Hạ, không bao gồm những người tóc vàng mắt xanh, ngoại hình khác biệt.
Lâm Mặc Ngữ chưa bao giờ nghĩ mình hẹp hòi cũng chưa bao giờ nghĩ mình là đức thánh nhân.
Chỉ làm những gì mình cho là đúng, đó là suy nghĩ của hắn.
Nhìn một lúc, trận chiến cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Nhóm người này càng đánh càng mệt, biết rằng việc này không thể làm được.
Trong số họ có người hô to với Lâm Mặc Ngữ: “Tiểu huynh đệ, đi nhanh đi, chúng ta sắp rút lui rồi, không thể đánh bại BOSS này được đâu!”