Chương 1289: Mối thù ngày trước, hôm nay báo (1)
Ít nhất nó cũng không phải là thành quả của thời đại này và có liên quan mật thiết đến Nhân tộc.
Khi thành cổ Thần Hạ vừa rơi xuống, Ác Ma và Long tộc đều đã đến.
Kết quả, không ai có thể vào ở được.
Cho đến khi một vị người Thần Hạ thành công vào ở thì thành cổ này mới được đặt tên là thành cổ Thần Hạ.
Còn thành cổ Thần Hạ thực sự đến từ đâu, hắn cũng không rõ, có lẽ một ngày nào đó sẽ được làm sáng tỏ.
Lâm Mặc Ngữ không nán lại trong thành cổ quá lâu.
Hắn rời thành cổ, đi đến vách đá ở ngoài thành, nơi có một số trận truyền tống, có thể đến vùng đất Cuồng Dã.
Một trong những trận truyền tống ở đó thuộc công hội Già Lam, Lâm Mặc Ngữ đã báo tên trong trận truyền tống, vì thế hắn có quyền sử dụng.
Hắn muốn đến vùng đất Cuồng Dã trước, sau đó đi về phía Tây Bắc để đến vùng đất Vẫn Tinh.
Kế hoạch thăng cấp lần này thất bại, Lâm Mặc Ngữ cũng đành chịu.
Hiện tại kinh nghiệm của hắn đã ở khoảng 80% cấp 73, còn thiếu một chút nữa mới lên cấp 74.
Nếu trên đường có thể tìm được một nhóm quái vật phù hợp, có lẽ có thể thăng cấp trước khi đến vùng đất Vẫn Tinh.
Lâm Mặc Ngữ kích hoạt trận truyền tống, sau vài chục giây truyền tống vượt qua biển Thanh Long thì cũng đã tới vùng đất Cuồng Dã.
Lâm Mặc Ngữ cũng từng nghĩ sẽ đi đến biển Thanh Long xem thử, xem xem bên dưới lớp băng ở thảo nguyên Thanh Thanh là cái gì.
Nhưng nghĩ lại, hắn vẫn từ bỏ.
Dù sao hắn không có kinh nghiệm xuống biển, hơn nữa bây giờ hắn cũng có việc cần phải làm.
Có lẽ sau này có cơ hội, có thể đi khám phá một chút
Sau khi đến vùng đất Cuồng Dã, Lâm Mặc Ngữ thấy khu trú quân của công hội Già Lam.
Cũng không cảm nhận được hơi thở của Già Lam Liệt Dương, biết Già Lam Liệt Dương không ở nơi này, Lâm Mặc Ngữ cũng không đi chào hỏi.
Lúc đó Già Lam Liệt Dương đã nói có thể sẽ trở về thế giới Nhân tộc, có lẽ hắn ta đã trở về rồi.
Lâm Mặc Ngữ mở Cánh Vong Linh Tia Chớp ra, bay nhanh về hướng Tây Bắc.
Nơi đầu tiên tiến vào là thảo nguyên Thanh Thanh, kiếm thảo trên thảo nguyên Thanh Thanh vẫn còn nguyên vẹn như trong ký ức, bây giờ trở về chốn cũ, hắn mới phát hiện được một sự khác biệt.
Hắn cảm nhận được một tia pháp tắc nhỏ bé trên thảo nguyên Thanh Thanh, pháp tắc dù rất nhỏ nhưng nó thực sự tồn tại.
Tia pháp tắc này giống một tấm lưới lớn, bao trùm mọi ngóc ngách trên thảo nguyên Thanh Thanh.
Cũng chính bởi vì tia pháp tắc này mới khiến cho kiếm thảo trên thảo nguyên Thanh Thanh có năng lực Phản Sát Thương.
“Pháp tắc, lại là pháp tắc!”
“Rất nhiều chuyện không giải thích được đều liên quan đến pháp tắc.”
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy kỳ lạ, cứ hễ điều gì hắn không hiểu, dường như đều có sự tồn tại của pháp tắc.
Có pháp tắc, rõ ràng là ít nhất cũng phải liên quan đến cường giả hùng mạnh cấp 95, thậm chí còn liên quan đến cường giả hùng mạnh cấp 96 trở lên.
Chỉ có bọn họ mới có tư cách để tiếp xúc và thúc đẩy pháp tắc.
Trước mắt, hắn vẫn chưa đủ tư cách để thăm dò.
Nếu nói giữa chức nghiệp giả phổ thông và chức nghiệp giả cấp Thần là một khoảng cách to lớn.
Vậy, có thể thúc đẩy pháp tắc chính là ngưỡng cửa thứ hai.
Mỗi ngưỡng cửa đều khác nhau một trời một vực, một khi đã vượt qua thì sẽ là một thế giới rộng lớn khác.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ về bản thân trong khi đang bay lượn: “Nói một cách chính xác, ta vẫn chưa vượt qua ngưỡng cửa đầu tiên.”
“Không thể bị chiến lực của bản thân làm cho mê muội, tất cả còn phụ thuộc vào bản thân.”
“Chỉ khi bản thân mạnh mẽ, đó mới là mạnh thực sự, những thứ khác đều là ảo ảnh.”
“Không dựa vào đồ vật bên ngoài...”
“Rất khó nhưng nhất định phải làm được!”
Lâm Mặc Ngữ siết chặt nắm đấm, vô cùng quyết tâm!
Muốn làm bất cứ điều gì thì nắm đấm phải to và cứng mới có đủ tư cách!
Thảo nguyên Thanh Thanh, nơi những con quái vật hòa lẫn vào mặt đất, rất khó thấy bằng mắt thường.
Đến khi dùng sức mạnh linh hồn, mọi thứ mới hiện ra vô cùng rõ ràng.
Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được rất rõ hơi thở, vị trí, hình dạng của những quái vật ở đây.
Nhiều khi còn tốt hơn nhiều so với mắt thường.
Đó là do sức mạnh linh hồn của hắn mạnh mẽ, đủ để giải phóng linh hồn.
Giải phóng sức mạnh linh hồn cũng là một dấu hiệu cho thấy linh hồn đã đạt đến cấp Thần.
Lúc đầu Lâm Mặc Ngữ còn chưa quen, bây giờ đã dần quen rồi, hắn cũng thường xuyên dùng thay cho đôi mắt.
“Khó trách người ta đều nói ẩn mình trước cường giả cấp Thần là vô dụng.”
“Hơi thở của sinh mệnh quá rõ ràng.”
“Trừ khi là chức nghiệp thích khách, mà ít nhất cũng phải đạt tới nửa cấp Thần thì mới có thể hoàn toàn thu được hơi thở sinh mệnh của bản thân.”