Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1298 - Chương 1298: Bí Cảnh Nghĩa Thần Thực Chất Chỉ Là Mô Phỏng (1)

Chương 1298: Bí cảnh Nghĩa thần thực chất chỉ là mô phỏng (1)
Còn có một đơn vị sát thương nữa.

Lâm Mặc Ngữ thấy được từng đầu sợi tơ, sợi tơ từ trên thân Khô Lâu kéo dài đến trên thân Khô Lâu Vương.

Cái này đại biểu cho việc Khô Lâu Vương được triệu hồi từ những Khô Lâu này mà đến.

Còn thừa lại 29600 tên Khô Lâu không có triệu hồi.

Trong lòng Lâm Mặc Ngữ hơi động, lần nữa thi triển kỹ năng Triệu Hồi Khô Lâu Vương.

Ánh lửa trên bầu trời nhảy lên, ngai vàng Khô Lâu xuất hiện.

Lần này dùng chính là 20 Khô Lâu, triệu hồi ra không phải là Khô Lâu Vương cấp Thần, ngai vàng Khô Lâu Vương cũng kém tinh xảo khác xa Khô Lâu Vương cấp Thần.

Hình thể Khô Lâu Vương mới ra nhỏ hơn rất nhiều, trên thân cũng không có Hỏa Diễm màu trắng bạc, rõ ràng yếu hơn nhiều.

Thí nghiệm còn chưa kết thúc, Lâm Mặc Ngữ kích phát kỹ năng [Cường Binh].

Lần nữa xem xét thuộc tính Khô Lâu Vương cấp Thần.

Thuộc tính Khô Lâu Vương cấp Thần lại lần nữa có chỗ gia tăng, thế nhưng là không có gia tăng 200% nhiều như vậy.

Mỗi một hạng thuộc tính đạt đến 300 vạn, tổng thuộc tính 1200 vạn.

Chỉ nhìn từ thuộc tính, cùng cấp 92 không sai biệt lắm, vẫn không có tình trạng đột phá đến cấp 93.

Nhìn thấy kết quả này, Lâm Mặc Ngữ có hơi thất vọng.

Dưới tình huống không sử dụng kỹ năng [Cường Binh], Khô Lâu Vương đạt tới cấp Thần so với trước đó mạnh hơn rất nhiều.

Sau khi sử dụng kỹ năng [Cường Binh], biên độ tăng trưởng thu nhỏ, cùng với trước đó chênh lệch cũng không rõ ràng.

"Xem ra ảnh hưởng của quy tắc vẫn tồn tại như cũ, trước đó ta đã cao hứng quá sớm."

"Thời gian hồi chiêu kỹ năng thiếu một nửa, thực tế năng lực chiến đấu đã tăng lên không ít."

"Kỹ năng [Cường Binh] tóm lại là ngoại vật, ta không thể quá ỷ lại!"

"Có lẽ sau bí cảnh lần này, sẽ không còn kỹ năng [Cường Binh].

Lâm Mặc Ngữ nhìn vào hai cái kỹ năng trên mu bàn tay, lẩm bẩm: "Nếu như hai cái kỹ năng chỉ có thể giữ lại một cái, ta sẽ lựa chọn như thế nào?"

Mặc dù hai kỹ năng đều không tệ nhưng Lâm Mặc Ngữ không dám yêu cầu quá xa vời.

Nếu như chỉ có thể giữ lại một cái...

Làm thế nào để lựa chọn?

Trong lòng nhanh chóng phân tích lợi và hại.

Sau một lát, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng, đã có đáp án!.

Tầm nửa ngày sau, lối vào bí cảnh tỏa ra ánh sáng.

Đường Thịnh từ bên trong bí cảnh đi ra, trong mắt mang theo mờ mịt.

Mờ mịt là bình thường, Lâm Mặc Ngữ biết, tất cả mọi người từ bên trong bí cảnh đi ra đều là như thế.

Trên cơ bản bọn họ sẽ lãng quên những chuyện phát sinh bên trong bí cảnh, chỉ có thể nhớ một ít mảnh vỡ vụn vặt.

Không suy đoán được tin tức hữu dụng gì thông qua những ký ức vụn vặt này.

Lại thêm việc người có tư cách tiến vào [Bí cảnh Nguyên Thủy] cũng không được coi là nhiều, qua nhiều năm như vậy, tin tức liên quan tới [Bí cảnh Nguyên Thủy] dường như không có.

Ngoại trừ biết bên ngoài bí cảnh rất khó thì không còn cái gì khác.

Sau vài giây mờ mịt, trong mắt Đường Thịnh lóe lên ánh sáng, lẩm bẩm nói: "Ta ra rồi đây!"

Lâm Mặc Ngữ nói: "Đường tiền bối như thế nào?"

Mắt Đường Thịnh nhìn mu bàn tay của mình, phù văn trên mu bàn tay đã biến mất.

Đường Thịnh cười gượng một tiếng: "Thất bại rồi!"

Thất bại là là việc nằm trong dự đoán, qua nhiều năm như vậy, người có thể thành công là vô cùng hiếm thấy.

Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy trong mắt hắn ta còn có tia mờ mịt chưa hoàn toàn biến mất, cũng không có hỏi hắn ta nhiều việc bên trong bí cảnh đã phát sinh chuyện gì.

Trong lòng biết rõ có hỏi không ra cái gì.

Nếu như Đường Thịnh thật sự có thể nhớ kỹ cái gì tất nhiên cũng sẽ chủ động nói cho hắn nghe.

Đường Thịnh vỗ đầu, toàn thân lại bộc phát ra khí thế bén nhọn, lần nữa hóa thành thanh kiếm sắc bén xuyên phá màn đêm.

Lâm Mặc Ngữ biết việc lãng quên đi hết thảy mọi thứ bên trong bí cảnh cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể nhìn thẳng vào thất bại của chính mình.

Nếu chỉ là biết một kết quả, nhiều lắm thì lập tức có chút thất vọng.

Nếu như ký ức của bí cảnh vẫn tồn tại như cũ, quá trình thất bại được chiếu lặp đi lặp lại trong trí nhớ, như vậy đối với việc tu hành trong tương lai cũng không phải là chuyện tốt.

Hơi thở Đường Thịnh càng ngày càng mạnh, thanh kiếm cũng càng ngày càng sắc bén, điều nãy đã vượt qua trạng thái của hắn ta trước khi tiến vào bí cảnh.

"Mặc dù Đường mỗ thất bại, không thể bảo trụ [Nguyên Thủy Phù Văn], chẳng qua cũng đã nhận được không ít thứ tốt."
Bình Luận (0)
Comment