Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1299 - Chương 1299: Bí Cảnh Nghĩa Thần Thực Chất Chỉ Là Mô Phỏng (2)

Chương 1299: Bí cảnh Nghĩa thần thực chất chỉ là mô phỏng (2)
"Đường mỗ có thể cảm giác được bản thân mạnh lên, xung kích cấp Thần nắm chắc càng lớn."

Xác thực đạt được không ít chỗ tốt, Lâm Mặc Ngữ bén nhạy cảm ứng được linh hồn Đường Thịnh mạnh lên.

Đối với người muốn đặt chân vào cấp Thần mà nói, linh hồn mạnh lên là điều đầu tiên.

Có thể ít kỹ năng, có thể thăng cấp chậm chạp nhưng chỉ có linh hồn mạnh lên mới là trọng yếu nhất.

Bây giờ sức chống chịu của linh hồn Lâm Mặc Ngữ đã đạt tới cấp Thần, có thể cảm ứng được rõ ràng linh hồn Đường Thịnh đang ở cấp độ nào.

Lần trước Đường Thịnh ở cấp bậc 86, cấp bậc linh hồn hơi yếu, không đến cấp 85.

Đại bộ phận chức nghiệp giả đều ở dạng này như hắn ta, linh hồn không theo kịp cấp bậc, việc này cũng dẫn đến đại bộ phận chức nghiệp giả muốn trở thành cường giả cấp Thần cực kỳ khó khăn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lại có đến nhiều Ngụy Thần như vậy, mặc dù Ngụy Thần cấp bậc đến 90 nhưng sức chống chịu linh hồn chính là kém hơn một chút, tóm lại suốt đời không cách nào thành Thần.

Mà bây giờ Đường Thịnh trải qua chuyến đi đến [Bí cảnh Nguyên Thủy], cấp độ linh hồn có chỗ tăng lên, coi như cũng đến cấp 86, cân bằng với cấp bậc của bản thân Đường Thịnh.

Kể từ đó, khả năng hắn ta trở thành cấp Thần có thể tăng lên, chí ít có một nửa hi vọng có thể trở thành cấp Thần.

Lâm Mặc Ngữ từ biến hóa trên người Đường Thịnh đoán được bên trong [Bí cảnh Nguyên Thủy] cho người thứ tốt là cái gì, đó chính là cấp độ linh hồn tăng lên.

Theo đây để tiếp tục đưa ra suy đoán, Lâm Mặc Ngữ suy đoán khảo hạch bên trong [Bí cảnh Nguyên Thủy] hẳn là có quan hệ với linh hồn.

Loại suy đoán này không phải không có căn cứ mà là dựa vào hai năm kinh nghiệm này của hắn cùng với cấp độ đạt tới bây giờ, tổng hợp phân tích ra được kết quả.

Lâm Mặc Ngữ mở miệng nói: "Vậy vãn bối lập tức cầu chúc tiền bối thành công thành danh cấp Thần."

Đường Thịnh cười ha ha: "Tốt tốt tốt, hoan nghênh ngươi đến Đường gia ta làm khách, Đường mỗ đảo lý tương nghênh*."

(*) ngược hài đón tiếp: người chợt nghe có khách tới thăm, trong lòng mừng rỡ, lập tức lật đật đứng lên chạy ra tiếp khách, nhiều khi quýnh quáng mang ngược hài mà không hay biết ý chỉ sự nồng hậu khi tiếp khách đến thăm.

Đường Thịnh cũng không phải người dài dòng, nói mấy lời rồi từ biệt.

Lấy ra bùa Truyền Tống, truyền tống về thành cổ Thần Hạ.

Hắn ta bên ngoài mấy năm, khổ tu mấy năm, vẫn là về thành đầu tiên.

Cũng không biết sau khi trở về, biết thân phận của Lâm Mặc Ngữ sẽ có phản ứng gì.

Người khổ tu không ít, dạng giống Đường Thịnh này cũng không hiếm lạ.

Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ nhìn về phía lối vào bí cảnh, hít sâu: "Tới lượt ta!"

Phong cảnh biến đổi, mộ mùi hương thanh nhã thơm ngát cực kỳ dễ ngửi bay vào trong mũi.

Không phải hương hoa, lại hơn cả hương hoa.

Càng giống là mùi hương cỏ cây, để cho người ta sau khi ngửi tai thanh mắt sáng, có một loại cảm giác thông suốt trong lòng.

Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được suy nghĩ của mình dường như trở nên sinh động hơn, linh hồn trở nên càng thêm linh hoạt.

"Kỳ hương*!"

(*) Hương thơm kỳ lạ.

Lâm Mặc Ngữ nhận ra mùi hương này không đơn giản, có thể để cho người ta đầu óc càng thêm linh hoạt.

Ánh mắt vừa mới khôi phục, lập tức thấy trên bầu trời có một vòng nắng ấm.

Nắng ấm vẩy xuống chói chang, ôn hòa chiếu sáng vào thân thể, ủ ấm rất dễ chịu.

Toàn thân lỗ chân lông tựa hồ cũng mở ra, mệt nhọc được quét sạch sành sanh, thân thể đạt đến trạng thái đỉnh phong.

Kỳ hương, nắng ấm, cả hai kết hợp, khiến mỗi một người tiến vào bí cảnh đều có thể đạt tới trạng thái đỉnh phong.

Chỉ là hai điểm này lập tức khiến Lâm Mặc Ngữ đối với bí cảnh có ấn tượng tốt.

Tiếp đến hắn thấy được bên trong bí cảnh, chim hót hoa nở, phương xa có núi, phương gần có nước.

Khắp nơi trên đất cỏ xanh hoa dại, còn có cây cối lác đác, phương xa trên núi cây xanh râm mát.

Một lối nhỏ hướng kéo dài đến phía xa, trên đường có đình nghỉ mát cổ kính, nơi dưới chân núi có thể nhìn thấy từng gian phòng nhỏ.

Cảnh tượng này làm cho Lâm Mặc Ngữ cảm thấy rất quen thuộc.

"Bí cảnh linh hồn của Nghĩa thần."

Lâm Mặc Ngữ gặp qua bí cảnh giống nhau như đúc, là Giang Nghĩa dùng linh hồn tạo dựng ra ra bí cảnh.

"Không đúng, không thể nói là hoàn toàn tương tự, vẫn có sự khác biệt."

"Chỉ là tương tự Bí cảnh Nghĩa thần chứ không phải rất giống."

"Không có đình nghỉ mát, không có kỳ hương, không có nắng ấm."

"Theo như cái này thì Nghĩa thần hẳn là tiến vào [Bí cảnh Nguyên Thủy] nhưng ký ức ở trong đó không hề hoàn toàn bị xóa đi, cho nên nhớ kỹ một chút cảnh tượng bên trong bí cảnh."
Bình Luận (0)
Comment