Chương 1310: Nguyên Kỹ Năng, Cửu Tự Chân Ngôn (1)
Lâm Mặc Ngữ giật mình rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, cung kính hành lễ với ông lão: “Tiếp kiến tiền bối.”
Ông lão có vẻ mặt hiền từ, luôn miệng nói: “Không cần đa lễ, không cần đa lễ.”
Ông ta khách sáo, thế nhưng Lâm Mặc Ngữ đâu nào thực sự dám như vậy, lễ nghi nên làm vẫn phải làm thỏa đáng mới được.
Lâm Mặc Ngữ biết rằng ông ta có thể âm thầm lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt mình, thậm chí không khiến cho linh hồn của mình cảnh giác, đây chắc chắn là một sự tồn tại phi thường.
Ông lão có vẻ rất hài lòng với thái độ của Lâm Mặc Ngữ: “Thế nào? Có hài lòng với Nguyên Kỹ Năng của mình không?”
“Tiền bối, ý của ngài là thứ mà ta có được gọi là Nguyên Kỹ Năng sao?” Đây là lần đầu tiên Lâm Mặc Ngữ nghe nói đến từ “Nguyên Kỹ Năng” này.
Ông lão cười như không cười: “Sao vậy? Tên của kỹ năng có vấn đề gì sao?”
Lâm Mặc Ngữ vội vàng lắc đầu: “Không có vấn đề gì cả, rất thích hợp.”
[Nguyên Thủy Phù Văn], [Bí cảnh Nguyên Thủy] và [Nguyên Kỹ Năng], quả thực có một cảm giác thừa kế liền mạch.
Kỹ năng đến từ Nguyên Thủy Phù Văn và được gọi là Nguyên Kỹ Năng, quả thật rất phù hợp.
Ông lão cười nói: “Ngươi có nhìn thấy con chim lớn trên bầu trời không?”
Lâm Mặc Ngữ nhìn con vật khổng lồ trên bầu trời, nó che khuất cả bầu trời, những gì hắn nhìn thấy chỉ là một góc nhỏ của nó chứ hoàn toàn không thể nhìn ra đó là loài sinh vật gì.
Nhưng ông lão nói nó là chim thì chắc hẳn là chim vậy.
Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể gật đầu: “Ta nhìn thấy.”
Ông lão cười nói: “Nó không phải là chân thân, chỉ là hư ảnh thôi. Chân thân của nó không chỉ lớn gấp mười ngàn lần.”
Lâm Mặc Ngữ lại giật mình, bây giờ nó đã che khuất cả bầu trời rồi đấy.
Hắn đứng bên dưới chỉ có thể thấy được một phần, chiều dài cơ thể của nó có lẽ hơn hàng trăm cây số, không nhỏ hơn một thành phố.
Nếu nó được phóng to hơn gấp vạn lần nữa, chẳng phải có thể sánh bằng với trời trăng và các ngôi sao sao?
Trên thế giới thật sự có sinh vật khổng lồ như vậy sao?
Lâm Mặc Ngữ không hề giấu đi vẻ kinh ngạc của mình, ông lão dường như rất hài lòng với phản ứng này, ông ta cười nói: “Nó tên Nguyên Điểu, mang trong mình huyết mạch Nguyên Thủy.”
“Huyết mạch Nguyên Thủy là bảo vật quan trọng, vô cùng trân quý. Đáng tiếc, nó mang trong mình bảo vật quan trọng nhưng lại không đủ mạnh và không biết sử dụng.”
“Cuối cùng bị cường giả vô địch săn đuổi, dùng máu để luyện pháp và luyện ra Cửu Tự Chân Ngôn.”
“Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền.”
Ông lão nói ra từng chữ với giọng điệu có vẻ bình thản.
Nhưng mỗi một chữ đều khiến trong lòng Lâm Mặc Ngữ rung lên như động đất.
Hóa ra [Nguyên Thủy Phù Văn] có nguồn gốc như vậy.
Ông lão nói tiếp: “Cường giả vạn giới tranh giành đến máu nhuộm ngân hà chỉ vì Cửu Tự Chân Ngôn này. Chủ nhân của ta có được Cửu Tự Chân Ngôn rồi tạo ra [Bí cảnh Nguyên Thủy], biến Cửu Tự Chân Ngôn thành chín tấm [Nguyên Thủy Phù Văn].”
Nói đến đây, ông lão ngừng lại và không nói tiếp nữa.
Lâm Mặc Ngữ biết ông ta đã nói quá nhiều rồi. Chỉ trong vài lời này mà đã tiết lộ ra quá nhiều thông tin.
Nguyên Điểu, cường giả vô địch, chủ nhân của bí cảnh…
Kết hợp với cảnh tượng mà hắn đã nhìn thấy khi vào chòi nghỉ mát trước đây, Lâm Mặc Ngữ đoán rằng liệu chủ nhân của ông lão có phải là ông lão cưỡi Thanh Ngưu đó không.
Và ông lão đó có phải là Lão Tử đã viết ra [Đạo Đức Kinh], ông tổ Đạo gia trong truyền thuyết Hoa Hạ kiếp trước không?
Lâm Mặc Ngữ không dám hỏi, đối phương không nói thì hắn không thể nào hỏi được.
Hắn hiểu lý lẽ này.
Thực lực không đủ, biết được càng nhiều thì thường sẽ càng nhanh chết.
Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng suy nghĩ: “Thế Nguyên Điểu đã bị giết chết như vậy sao? Chẳng phải quái vật đều có thể trọng sinh sau khi bị giết sao?”
Ông lão bật cười ha hả, cười rất vui.
“Đúng đúng đúng… Quái vật đều có thể trọng sinh sau khi bị giết…”
Lâm Mặc Ngữ ngơ ngác phân tích ý nghĩa trong tiếng cười của ông lão.
Tuy ông lão có khuôn mặt hiền từ, trông như một người già vô hại.
Nhưng sự tồn tại này, vui buồn thất thường, tuyệt đối không thể xét từ vẻ ngoài được.
Lâm Mặc Ngữ có thói quen rất cẩn thận, hắn lập tức hỏi theo lời nói của ông lão: “Vậy có phải có thể liên tục bắt giết Nguyên Điểu và không ngừng nhận được Cửu Tự Chân Ngôn không?”
Hắn tỏ ra hơi vô tri nhưng trong lòng lại biết rõ, hắn đoán rằng một khi Nguyên Điểu chết đi thì chắc chắn không thể nào sống lại.
Nếu không, vô số cường giả cũng không đến nổi máu nhuộm ngân hà chỉ vì Cửu Tự Chân Ngôn.
Nhưng hắn phải biểu hiện ra đặc điểm vô tri của mình, để tiện cho việc biết được thông tin gì đó từ ông lão.
Ông lão cười hồi lâu, trông cực kỳ vui, ông ta suýt chút cười đến rơi lệ.
Đợi đến khi ông ta cười sảng khoái rồi, ông ta mới nói: “Không trêu chọc ngươi nữa. Nhóc à, thế giới của ngươi có sự trói buộc của quy tắc, quái vật quả thật có thể sống lại sau khi chết.”