Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1311 - Chương 1311: Nguyên Kỹ Năng, Cửu Tự Chân Ngôn (2)

Chương 1311: Nguyên Kỹ Năng, Cửu Tự Chân Ngôn (2)
“Nhưng Nguyên Điểu thì không được, bởi vì Nguyên Điểu chỉ có một, chết rồi thì chính là chết rồi.”

“Tuy Nguyên Điểu không thể sống lại nhưng [Nguyên Thủy Phù Văn] do Cửu Tự Chân Ngôn chuyển hóa thành lại có thể được sao chép vô hạn và tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau.”

“Tuy nhiên, nếu muốn để [Nguyên Thủy Phù Văn] đạt tới trình độ Chân Ngôn thì đó là điều ngắm được nhưng không thể đạt được.”

Lâm Mặc Ngữ lộ ra vẻ thất vọng: “Không có biện pháp nào sao?”

Ông lão lắc đầu: “Cũng không phải là không có cách, chỉ là quá khó khăn. Cửu Tự Chân Ngôn, chỉ cần một trong chín chữ đó, thông hiểu đạo lý thì sẽ có cơ hội trở thành cường giả vô địch nhưng sao có thể dễ dàng làm được đến vậy.”

“Lão già này đã nghiên cứu biết bao nhiêu năm trời…”

Nói đến đây, ông lão lại dừng lại và vẫn không thể nói tiếp.

Trên mặt của Lâm Mặc Ngữ vẫn lộ vẻ thất vọng, như thể không nghe thấy lời của ông lão vậy: “Cường giả vô địch… Vậy chủ nhân của tiền bối đã có được toàn bộ Cửu Tự Chân Ngôn, chẳng phải là siêu cấp vô địch sao?”

Ông lão lại bị chọc cười: “Cảnh giới của chủ nhân không phải là thứ mà ta và ngươi có thể suy đoán được, chủ nhân không hề coi trọng đến Cửu Tự Chân Ngôn.”

“Nhưng tính ra thì ngươi cũng khá giỏi, có thể có được hai tấm [Nguyên Thủy Phù Văn] và chuyển hóa được một trong hai thành Nguyên Kỹ Năng.”

“Quy tắc ở thế giới này của các ngươi đúng là hơi kỳ lạ, cũng không biết sự tồn tại của tối cao nào sáng tạo ra quy tắc này, rất thú vị.”

Lâm Mặc Ngữ lộ ra vẻ mặt không hiểu, như thể không hiểu những gì ông lão nói lắm.

Ông lão cũng không quan tâm, tiếp tục nói: “Cuộc trò chuyện đến đây là được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ nói về [Nguyên Thủy Phù Văn] thứ hai của ngươi.”

Lâm Mặc Ngữ cung kính hành lễ: “Vãn bối rửa tai lắng nghe.”

Ông lão nói: “[Nguyên Thủy Phù Văn] xuất phát từ Cửu Tự Chân Ngôn, có được một cái là cơ duyên lớn, có được hai cái là cơ duyên khổng lồ.”

“Nhưng từ xưa tới nay, không ít người có được [Nguyên Thủy Phù Văn] nhưng cuối cùng người có được ‘Nguyên Kỹ Năng’ thì vô cùng hiếm hoi.”

“Ngươi đã có được một ‘Nguyên Kỹ Năng’, đây là một cơ duyên tuyệt vời, còn [Nguyên Thủy Phù Văn] thứ hai…”

Ý của ông lão rất rõ ràng, ông ta không muốn Lâm Mặc Ngữ tiếp tục.

Nhưng ông ta lại không nói rõ.

Lâm Mặc Ngữ đã trải qua những bí cảnh phó bản tương tự nên hắn nhận thức được có lẽ có quy tắc gì đó đã hạn chế ông lão, khiến ông lão không thể nói rõ.

Tuy nhiên, ý của ông ta đã rất rõ ràng, miễn là không phải kẻ ngốc thì đều có thể hiểu được.

Lâm Mặc Ngữ quả thật đã hiểu nhưng hắn vẫn giả vờ không hiểu, thậm chí còn có chút lo lắng: “[Nguyên Thủy Phù Văn] thứ hai như thế nào? Xin tiền bối nói rõ.”

Ánh mắt của ông lão lóe lên, ông ta không thể nào phân biệt được gì từ vẻ mặt của Lâm Mặc Ngữ.

Nếu Lâm Mặc Ngữ ngoài năm mươi tuổi thì ông ta có thể khẳng định được Lâm Mặc Ngữ đang giả vờ không hiểu.

Nhưng Lâm Mặc Ngữ còn quá trẻ, ông ta có thể thấy được tuổi xương của Lâm Mặc Ngữ vẫn chưa đến 22 tuổi.

Với một người trẻ tuổi như vậy, có lẽ hắn thật sự không hiểu ý của ông ta.

Nhưng ông ta lại không thể nói rõ được.

Theo quy tắc của bí cảnh, ông ta chỉ có thể trả lời câu hỏi của Lâm Mặc Ngữ: “Nếu ngươi muốn biến [Nguyên Thủy Phù Văn] thứ hai thành Nguyên Kỹ Năng, thế thì độ khó sẽ tăng lên gấp bội. Ta đề nghị…”

Trước khi ông ta nói xong thì Lâm Mặc Ngữ đã vội vàng nói: “Lão sư của ta từng nói với ta rằng không cần biết con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, ta cũng phải cố gắng mới được. Dũng sĩ thực sự không nên sợ thất bại. Cho dù có chết hay đầu lìa khỏi xác, cũng chỉ là một vết sẹo lớn mà thôi. Mười tám năm sau, ta lại trở thành một hảo hán.”

“Hơn nữa ta tin rằng tiền bối chắc chắn sẽ không đứng nhìn ta chết. Theo ghi chép của Nhân tộc chúng ta, những người đi vào [Bí cảnh Nguyên Thủy] chưa từng chết hay thậm chí là bị thương.”

Khóe miệng của ông lão co giật, lời nói của Lâm Mặc Ngữ lại khiến ông ta cảm thấy không thể cãi lại được.

[Bí cảnh Nguyên Thủy] đương nhiên sẽ không để ai chết nhưng đó là chuyện sau này mới tính.

Khóe mắt của ông lão lóe lên: “Ngươi có từng nghĩ đến việc không có ai chết đi là do những người đi ra đều là người còn sống. Còn những người chết thực sự sẽ không thông báo với bên ngoài.”

Lâm Mặc Ngữ hiểu ý của ông ta, chính là muốn nói với mình rằng cũng có thể có người chết, chỉ là người chết sẽ không nói ra bên ngoài mà thôi.

Nhưng Lâm Mặc Ngữ lại nghe được một tia lo lắng trong lời nói của ông ta.

Rõ ràng ông lão rất không muốn hắn tiếp tục.
Bình Luận (0)
Comment