Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1312 - Chương 1312: Muốn Giết Ta Nhưng Cũng Phải Giết Được Mới Được (1)

Chương 1312: Muốn giết ta nhưng cũng phải giết được mới được (1)
Điều này càng khẳng định sự suy đoán của mình, trong đó chắc chắn có gì đó mờ ám.

Hắn lập tức nói: “Tiền bối, ta đã quyết định rồi, ta nhất định phải thử. Nếu ta thật sự chết đi thì xem như ta vô duyên, mạng không đủ lớn!”

Ông lão nhìn chằm chằm Lâm Mặc Ngữ hồi lâu không lên tiếng.

Lâm Mặc Ngữ trông chân thành và tràn đầy mong đợi.

Hắn trông như một thằng nhãi ranh hoàn toàn không biết địa ngục nguy hiểm đến mức nào, cứ muôn xông pha vào đó.

Cuối cùng, ông lão chỉ đành tuân theo quy tắc của bí cảnh: “Nếu vậy thì bắt đầu thôi.”

Ông lão dần trở nên mờ nhạt và biến mất ngay trước mặt Lâm Mặc Ngữ.

Vào khoảnh khắc cuối cùng khi ông ta biến mất, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy tia hung tàn trong khóe mắt của ông ta.

“Ông ta muốn giết mình!”

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy phấn khích nhưng lại không dám có bất kỳ phản ứng gì, hắn vẫn giữ nguyên vẻ chân thành như trước.

Hắn không thể biết được liệu ông lão có còn ở đây hay không nhưng đã diễn thì chỉ có thể diễn cho trót.

Mùi máu tanh xộc thẳng vào linh hồn lại bốc lên, một giọt máu từ không trung rơi xuống.

Lần này Lâm Mặc Ngữ đã có kinh nghiệm, để mặc cho máu rơi xuống đầu mình.

Hắn biết đây là máu của Nguyên Điểu, trong máu có mang theo pháp tắc của Nguyên Điểu.

Bởi vì [Nguyên Thủy Phù Văn] được biến hóa từ Cửu Tự Chân Ngôn.

Mà Cửu Tự Chân Ngôn lại được luyện hóa từ trong máu của Nguyên Điểu.

Vì vậy, máu của Nguyên Điểu có tác dụng kích hoạt [Nguyên Thủy Phù Văn].

Sau khi vượt qua khảo hạch, [Nguyên Thủy Phù Văn] cũng phải dùng máu của Nguyên Điểu để kích hoạt hoàn toàn, cuối cùng biến thành Nguyên Kỹ Năng.

Cho nên Lâm Mặc Ngữ nhất định phải tắm giọt máu này.

Trong máu cũng mang theo pháp tắc mạnh mẽ, thiên phú và kỹ năng lại bị phong ấn.

Nhưng lần này khác với lần trước.

Lần này không phải tất cả kỹ năng đều bị phong ấn.

Toàn bộ kỹ năng triệu hồi đều không bị phong ấn…

Và cả sức mạnh thần tính, nó có vị trí cao cấp nên cũng không bị ảnh hưởng bởi phong ấn.

Hắn nhìn [Nguyên Thủy Phù Văn] trên mu bàn tay trái đang sáng lấp lánh, bây giờ nó vẫn chỉ là [Nguyên Thủy Phù Văn] và chưa được chuyển hóa thành “Nguyên Kỹ Năng”.

Nói một cách nghiêm túc hơn thì nó vẫn là vật ngoài thân và không thuộc về mình.

Mục đích của việc khảo hạch là để xem mình sẽ sử dụng nó hiệu quả đến thế nào, có thể sử dụng nó đến mức nào và có thể hoàn thành được các yêu cầu của khảo hạch hay không.

Xét từ cuộc khảo hạch lần trước, trong ba trận đại chiến liên tiếp, nếu mình không có sức mạnh thần tính thì hoàn toàn không thể nào vượt qua được.

Nếu đổi thành chức nghiệp khác, tức là nếu không có năng lực đặc biệt nào khác thì cũng không thể vượt qua được.

Cũng chính vì vậy mới dẫn đến trong nhiều năm qua, người có được “Nguyên Kỹ Năng” thật sự rất hiếm hoi.

Một lúc sau khi giọt máu nhỏ xuống, vẫn chưa có kẻ địch nào xuất hiện.

Vẻ mặt của Lâm Mặc Ngữ càng thêm nghiêm túc.

Hắn cảm nhận được sự việc có gì đó không ổn. Khi ông lão rời đi, sát ý trong mắt ông ta là thật.

Điều này chứng tỏ có vẻ như ông ta có năng lực giết chết hắn trong bí cảnh.

Hoặc là ông ta đã tìm thấy vài lỗ hổng trong bí cảnh.

Nhưng Lâm Mặc Ngữ có thể khẳng định rằng ông ta không thể tự mình ra tay. Nếu ông ta muốn giết chết mình đến vậy thì chỉ có một cách, chính là lợi dụng khảo hạch.

Độ khó của khảo hạch hẳn sẽ rất cao, cao đến mức có thể giết chết mình.

Bằng cách này, ngay cả khi chủ nhân của ông ta có trách móc thì cũng không thể nói ra được gì.

Hơn nữa, chủ nhân của ông ta lợi hại đến cỡ nào, còn mình chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé đến vậy thì làm sao có thể bị đối phương chú ý tới chứ?

Lâm Mặc Ngữ có rất nhiều khúc mắc nhưng hắn vẫn chưa có câu trả lời.

Nhiều manh mối vẫn còn vướng mắc, hắn cần thời gian để xử lý manh mối và phân tích nó.

Nhưng bây giờ không phải lúc.

Khi những làn khói đen từ trên không trung buông xuống, Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được năng lượng dao động cực kỳ mãnh liệt.

“Gần đến cấp Thần.”

Trong lòng Lâm Mặc Ngữ run lên, khói đen rơi xuống đất rồi nổ tung.

Trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng đều xuất hiện vô số kẻ địch.

Trong đó có Nhân tộc, Long tộc và Ác Ma.

Tất cả đều tay cầm đao kiếm, đằng đằng sát khí.

Lâm Mặc Ngữ nhìn thoáng qua, một khoảng vô tận, tổng số lượng hơn một trăm ngàn, hơn nữa tất cả đều có sức mạnh gần với cấp Thần.

Không phải cấp 88 thì cũng là cấp 89.

Lâm Mặc Ngữ tin vào phán đoán của mình, những kẻ địch này rất mạnh.

Sau đó, lại có ba làn khói đen từ không trung rơi xuống và biến thành ba người khổng lồ sắt thép cao hơn mười mét.

Người khổng lồ toát ra hơi thở của cấp Thần thực thụ.

“Đây hoàn toàn không muốn cho người ta vượt ải mà!” Ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ lóe lên và cất đi mọi sự giả tạo trước đây.

Ba người khổng lồ cấp Thần, một trăm ngàn chiến sĩ gần đến cấp Thần. Một đội hình như vậy, không có chức nghiệp giả nào có thể vượt qua được.
Bình Luận (0)
Comment