Chương 1345: Không dùng được cho người khác nhưng có ích lớn cho ta (2)
Nghiêm Cuồng Sinh cũng tiếp lời: “Đúng vậy, nếu có người như vậy, Nhân tộc chúng ta đã sớm phản công Vực Thẳm và thế giới Long tộc rồi.”
Nếu có thể dễ dàng tiêu diệt cường giả cấp Thần khi mới đạt cấp 70.
Thờ chờ đến lúc hắn \trở thành cấp Thần hoặc cấp Bán Siêu Thần.
Sựo là ngay cả siêu thần thật sự cũng không phải đối thủ của hắn.
Ma Hoàng của Vực Thẳm và Long Hoàng của thế giới Long tộc đều chỉ là bán siêu thần, còn xa mới đạt đến cấp Siêu Thần.
Khả năng khiêu chiến vượt cấp của Lâm Mặc Ngữ thật quá đáng sợ, khi hắn trở thành bán siêu thần, có lẽ thật sự có cơ hội dẫn dắt Nhân tộc phản công Vực Thẳm và thế giới Long tộc. Trong mắt ba người lóe lên sự kỳ vọng, đặc biệt là Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh.
Lâm Mặc Ngữ đoán được suy nghĩ của họ, hắn cũng đã có suy nghĩ như vậy. Tuy nhiên, Giang Nghĩa từng nói rằng, dù hắn có trở thành cường giả siêu thần, cũng đừng mơ tưởng tiêu diệt Vực Thẳm và thế giới Long tộc.
Có vẻ như còn có những bí mật mà người ngoài không biết.
Nhớ lại việc Địch Hoàng ẩn cư trăm năm, gần như không quan tâm đến thế sự, chỉ trấn thủ Nhân tộc.
Giờ cũng đã đi đến một nơi không ai biết.
Chỉ khi đạt đến cấp bậc như họ mới hiểu rõ lý do là gì.
Lâm Mặc Ngữ không tiếp lời, chuyển sang nói: “Lão sư, ta đã đi cày phó bản cấp cao Thần Cung Côn Lôn, vài lần mang về một số trang bị gần cấp Huyền Thoại.”
“Ta giữ cũng không có ích gì.”
Bạch Ý Viễn nói: “Quân đội cũng có đội ngũ chuyên công lược thần cung Côn Lôn, hồi trẻ ta cũng từng đi qua, đúng là nơi sinh ra nhiều trang bị. Đặc biệt là bộ đồ Côn Lôn, nếu có thể thu thập được bộ cùng thuộc tính, thực sự không kém gì trang bị cấp Huyền Thoại.”
Nghiêm Cuồng Sinh hừ một tiếng: “Nói vậy có ích gì, trang bị đó ai mà thu thập đủ. Bao năm qua không biết quân đội đã đánh bao nhiêu lần, cũng chỉ thu thập được ba bộ.”
Bạch Ý Viễn nói: “Thứ đó không thích hợp với ta.”
Nghiêm Cuồng Sinh nói: “Cũng không thích hợp với ta.”
Quân đội vẫn có đội ngũ chuyên cày trang bị ở đó, bao năm qua cũng thu thập được vài bộ.
Nhưng những bộ đó không phù hợp với hai người.
Lâm Mặc Ngữ không nói gì, khẽ động ý niệm, trên khoảng đất trống ngoài tiểu viện lập tức xuất hiện hàng loạt trang bị.
Đủ loại trang bị chất chồng như núi, thậm chí Mạnh An Văn cũng bị sốc, không khỏi ngồi thẳng lên.
Bạch Ý Viễn ôm đầu: “Ôi chao, ngươi đã cày bao nhiêu lần rồi?”
Lâm Mặc Ngữ nghiêm túc nói: “20 lần.”
Nghiêm Cuồng Sinh không chắc chắn: “Mỗi lần ngươi đều mở 4 lối đi?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy có phải mỗi lần ngươi đều nhận được 4 bộ đồ Côn Lôn không?”
Ánh mắt hắn ta bỗng nhiên rực lửa.
20 lần, nghĩa là 80 bộ đồ Côn Lôn. Dù không thể ghép thành bộ hoàn chỉnh nhưng đừng quên trong kho quân đội cũng có.
Chỉ trong nửa ngày một mình Lâm Mặc Ngữ đã hoàn thành tích lũy của một đội ngũ tinh nhuệ trong vài năm.
Hiệu suất này quá cao.
Lâm Mặc Ngữ lấy cả bộ đồ Côn Lôn ra, lại là một đống như núi nhỏ.
Bộ đồ Côn Lôn rõ ràng cấp cao hơn, năng lượng mạnh mẽ hơn, chất chồng tỏa sáng rực rỡ.
“Lão sư xem có cái nào phù hợp không, ta sẽ cày thêm.”
Việc cày phó bản với hắn chẳng có gì khó khăn, vốn không hề mệt mỏi.
Chỉ cần một ý niệm, quân đoàn Vong Linh có thể quét sạch từ đầu đến cuối. Hắn nhiều nhất chỉ đi lại, dạo chơi, sau đó thu hoạch.
Nếu không phải không gian lưu trữ đã đầy, có lẽ Lâm Mặc Ngữ vẫn đang cày trang bị ở thần cung Côn Lôn.
Mạnh An Văn không có nhu cầu về bộ đồ Côn Lôn, hắn ta đã có tháp Thần Hạ, không cần thêm trang bị khác.
Trang bị cấp Huyền Thoại có đặc tính không tốt, đó là tính loại trừ.
Một khi sở hữu trang bị cấp Huyền Thoại, không thể sử dụng trang bị thấp hơn cấp Huyền Thoại.
Nên dù bộ đồ Côn Lôn tốt đến đâu cũng không liên quan đến Mạnh An Văn, trừ khi hắn ta sẵn sàng bỏ tháp Thần Hạ.
Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh thì khác, mắt họ sáng lên, lần lượt chọn từng món trong đống bộ đồ Côn Lôn, tìm trang bị phù hợp.
Thu thập bộ đồ Côn Lôn cùng thuộc tính là mơ ước của nhiều chức nghiệp giả. Dù hai vị này đã đạt cấp 96 cấp Thần cao cấp thì cũng không ngoại lệ.
Lâm Mặc Ngữ rót trà cho Mạnh An Văn: “Mạnh lão sư, gần đây ta nhận được một vũ khí của thần linh, cấp Thần Thoại.”
Mạnh An Văn nhíu mày: “Là thần linh nào?”
“Thần Phệ Huyết.” Lâm Mặc Ngữ lấy Huyết Thần Bàn ra, kể lại chuyện xảy ra ở vùng đất Phong Lôi.
Mạnh An Văn từng nghe về thần Phệ Huyết, tuy vị thần này không nổi tiếng như các Phong Hỏa Thủy Thần nhưng sức mạnh của ông vượt xa Phong, Hỏa, Thủy Thần.
Là một thần linh cấp cao thực sự.
Vũ khí của thần linh cấp cao chắc chắn là vũ khí cấp Thần Thoại, có sức mạnh pháp tắc.