Chương 1348: Gia tộc Khô Lỗi sư, Vương gia Tây Nam (1)
Nơi hắn đi qua dường như không có bất kỳ sinh linh nào.
Chỉ điều này thôi đã vô cùng kỳ lạ.
Bất kể là biển Tinh Quang hay biển Phong Lôi, bên trong sẽ đều có một vài quái vật bản địa.
Nhưng cho đến nay, những nơi hắn bay qua trên biển Thanh Long đều không có.
Già Lam Liệt Dương đã từng xuyên thủng lớp băng ở vùng đất Cuồng Dã, từ đó tiến vào biển Thanh Long, sau đó bị sinh vật mang kịch độc đả thương.
Cho thấy phía dưới biển Thanh Long có quái vật.
Cho nên Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể suy đoán, có phải bởi vì vòng xoáy tồn tại nên nơi này mới không có quái vật.
Quái vật đều cách xa vòng xoáy.
Lúc này hắn cách vòng xoáy còn không tới vạn mét, từ xa đã có thể nhìn thấy vòng xoáy khổng lồ.
Vòng xoáy giống như một cái lỗ đen, hút tất cả nước biển từ bốn phía đi qua vào trong đó, không biết sẽ đi về đâu.
Khoảnh khắc nhìn thấy vòng xoáy, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ: “Chẳng lẽ vòng xoáy thật sự nguy hiểm!”
Suy nghĩ này vừa mới dâng lên, linh hồn bỗng nhiên phát ra cảnh cáo, sau đó là từng đợt run rẩy.
Nguy hiểm!
Lâm Mặc Ngữ lúc này khựng lại, sau đó nhanh chóng lùi lại.
Ngay khi hắn lùi lại, một bàn tay khổng lồ vô hình lướt qua trước mặt hắn, tốc độ nhanh như tia chớp.
Nếu Lâm Mặc Ngữ ở đó thêm 0.1 giây, chắc chắn sẽ bị bàn tay khổng lồ quét trúng.
Bàn tay khổng lồ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, Lâm Mặc Ngữ có thể phát hiện cũng bởi vì nãy giờ hắn đều phóng sức mạnh linh hồn ra.
Lâm Mặc Ngữ không ngừng lùi lại, lùi về sau mấy ngàn mét mới dừng lại.
Sắc mặt hắn hơi khó coi, vừa rồi linh hồn còn run lên mạnh mẽ.
Mặc dù không bị bàn tay khổng lồ quét trúng nhưng linh hồn vẫn hứng chịu ảnh hưởng.
Linh hồn phóng ra bên ngoài giống như con dao hai lưỡi, có thể lập tức phát hiện nguy hiểm, cũng tạo cho người khác một con đường để tấn công.
Khi Cửu Thải Long Hồn Tinh bị công kích trước đó, phát ra một tiếng rồng ngâm, bảo vệ cho linh hồn.
Nếu không tổn thương của linh hồn còn nặng hơn rất nhiều.
Hiện tại nó lại truyền ra tiếng rồng ngâm, phun sức mạnh linh hồn, chữa lành linh hồn.
Linh hồn hứng chịu một trận chấn động, chỉ là một chút tổn thương, cũng không phải vấn đề.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ lại cảm thấy sợ hãi về cuộc tấn công không hề báo trước này.
Công kích nhằm vào linh hồn trong âm thầm.
Nếu như hắn né chậm, một chưởng này đánh xuống, linh hồn chắc chắn sẽ trọng thương.
Trong khoảnh khắc vừa lướt qua, Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được trên bàn tay khổng lồ có hơi thở linh hồn vô cùng lớn và hỗn loạn.
Bên trong bàn tay khổng lồ dường như được tạo thành từ vô số linh hồn.
Sức mạnh của những linh hồn này trộn lẫn chung một chỗ, hợp thành một khối, có thể phát ra sức mạnh với cùng lớn.
Tuy nhiên ý chí của những linh hồn này lại hỗn loạn, sau khi trộn lẫn chung một chỗ lại càng rối tung rối mù.
Nhưng nó lại cực kỳ lợi hại, một mình Lâm Mặc khó có thể ngăn cản.
“Khó trách, khó trách những ghi chép liên quan tới vòng xoáy ở đây vô cùng ít.”
“Trong ghi chép chỉ cảnh cáo nơi này cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không nên đến gần.”
“Người đến gần đều sẽ chết, không có bất kỳ người nào sống, đương nhiên cũng không biết bên trong đó xảy ra chuyện gì.”
Chờ ở đây một hồi, cũng không nhận thêm đòn tấn công nào nữa.
Lâm Mặc Ngữ ghi nhớ lại vị trí vừa rồi bàn tay khổng lồ tấn công mình, cẩn thận từng li từng tí lại gần.
Linh hồn vẫn ở trạng thái vào phóng ra như cũ.
Khi hắn cách vòng xoáy chừng vạn mét, loại cảm giác nguy hiểm kia lại dâng lên.
Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng lùi lại, đồng thời thu hồi linh hồn phóng ra bên ngoài.
Hắn lại lần nữa cảm ứng được một cỗ sức mạnh linh hồn vô cùng to lớn đảo qua trước mắt, tiếng gió gào thét truyền vào trong linh hồn.
“Vạn mét, đây chính là giới hạn.”
“Nếu nói bàn tay khổng lồ có ý thức lãnh địa, nơi cách vòng xoáy vạn mét kia chính là lãnh địa của nó.”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ hiểu rõ, bắt đầu bay vòng quanh vòng xoáy, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách 11000 mét.
Trải qua mấy lần khảo nghiệm Lâm Mặc Ngữ xác định, chỉ cần không tiến vào phạm vi vạn dặm, sẽ không có nguy hiểm.
Một vạn mét là điểm giới hạn.
Vòng xoáy được kết nối với một số đại dương khác theo bốn phương tám hướng.
Lâm Mặc Ngữ rất chắc chắn bên kia đại dương có quái vật sinh sống.
Nhưng không có một con quái vật nào gần vòng xoáy cả.
Ngay cả tinh quang trong biển Tinh Quang cũng đã biến mất ở đây.
Dường như vòng xoáy đã trở thành cấm khu, không có quái vật và sinh vật nào dám đến gần.
Nhưng nếu không thể đến gần thì cuối cùng cũng không có cách tìm kiếm.
Thuật Dò Thám cũng không thể bay xa tới một vạn mét.
"Dùng quân đoàn Vong Linh thử xem!"
Lâm Mặc Ngữ triệu tập mười Kỵ Sĩ Không Đầu và yêu cầu chúng lao về phía vòng xoáy theo các hướng khác nhau.
Hắn muốn mượn tầm nhìn của Kỵ Sĩ Không Đầu để xem chuyện gì đang xảy ra trong vòng xoáy.