Chương 1347: Tầng dưới trung tâm không gian, vòng xoáy kinh hoàng (2)
Pháp tắc phải do chính bản thân lĩnh ngộ, mỗi người đều sẽ lĩnh ngộ pháp tắc theo cách khác nhau.
Tại thời điểm ấy, không còn giống như hồi trong trường học hay như khi học vài kỹ năng đơn giản, chỉ cần có đạo sư dạy là được nữa.
Đi được xa đến đâu đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mạnh An Văn đã nghiên cứu sơ bộ qua pháp tắc mấy ngày nay, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.
Chỉ đến khi thăng cấp mới dung nhập tia pháp tắc kia vào trong kỹ năng.
Quả thật khiến cho sức mạnh kỹ năng tăng mạnh, vượt xa trước kia.
Tuy nhiên sau này hắn ta phải chủ động thúc đẩy pháp tắc kết hợp với kỹ năng, hắn ta lại không làm được.
Giờ đây Lâm Mặc Ngữ đã cung cấp Huyết Thần Bàn, bên trong ẩn chứa pháp tắc đến từ thần Phệ Huyết.
Mặc dù khác biệt với hướng đi của hắn ta nhưng cũng có thể xem như tham khảo.
Mạnh An Văn hoàn toàn chìm đắm vào trong nghiên cứu của mình, về phần Nghiêm Cuồng Sinh và Bạch Ý Viễn, đôi trẻ con to xác kia muốn làm gì thì làm.
Coi như có phá hủy cả tiểu viện Bạch Thần cũng không phải chuyện liên quan đến hắn ta.
Không còn gì có thể quan trọng hơn so với việc nghiên cứu pháp tắc.
...
Thần Hạ đang nắm trong tay năng lực truyền tống cực kỳ mạnh, thậm chí có thể lựa chọn tọa độ bên trong chiến trường Vĩnh Hằng.
Trong tay Mạnh An Văn hiển nhiên cũng có tọa độ của thành cổ Thần Hạ, lập tức truyền tống Lâm Mặc Ngữ đến gần thành cổ Thần Hạ.
Lâm Mặc Ngữ đã tiến vào thành cổ Thần Hạ lần thứ ba, nhìn từ không trung thì thành cổ Thần Hạ có hình vuông.
Chiều dài cạnh chỉ khoảng năm ngàn mét, chỉ có thể coi là một tòa thành nhỏ.
Trong đế quốc Thần Hạ, quy mô của những thôn trang đều lớn hơn, bỏ xa thành cổ Thần Hạ.
Tuy nhiên Lâm Mặc Ngữ lại biết được hình dạng thật sự của nó, nó hoàn toàn không phải là cổ thành gì cả.
Đây chính là một tòa pháo đài chiến tranh.
Hơn nữa bản thể của nó còn lớn hơn nhiều so với những gì đang nhìn thấy.
Qua mỗi năm, nó lại giảm thể tích của bản thân đi gấp nhiều lần, hoàn toàn cuộn mình lại.
Nếu một ngày nào đó, nó lại một lần nữa mở rộng toàn bộ, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nhất định sẽ trở thành thứ vũ khí chết chóc đáng sợ.
Lần này Lâm Mặc Ngữ không vào thành, sau khi quan sát một hồi thì bay đến bên vách núi.
Sóng biển Thanh Long cuồn cuộn, đập vào những tảng đá ngầm, vang lên âm thanh như sấm nổ.
Biển Thanh Long không sấm vang chớp giật giống như biển Phong Lôi, cũng không xinh đẹp rực rỡ như biển Tinh Quang.
Sóng trên mặt nước rất lớn nhưng những người từng xuống đó đều nói, nước ở bên dưới thật sự rất yên tĩnh.
So sánh với dòng nước chảy xiết bên trên, quả thực là hai thế giới khác biệt.
Hơn nữa những người từng xuống dưới cũng không gặp phải nguy hiểm gì, đều thể hiện rằng biển Thanh Long có lẽ an toàn hơn so với biển Tinh Không và biển Phong Lôi.
Lâm Mặc Ngữ cũng không tin rằng còn có nơi nào đó an toàn bên trong chiến trường Vĩnh Hằng.
“Đại thần Côn Luân nói, khi thần Thánh Âm rơi xuống đã đập tan vùng đất Cuồng Dã, thần cách cũng theo đó mà rơi xuống biển Thanh Long dưới vùng đất Cuồng Dã.“
“Tuy nhiên đã nhiều năm như vậy, dòng chảy thay đổi, thần cách chắc cũng bị dòng nước cuốn trôi rồi, không biết đã đi đến nơi nào.”
“Người khác thì mò kim đáy bể, ta lại mò thần cách dưới đáy biển...”
Lâm Mặc Ngữ cười thầm, việc này e rằng không dễ dàng.
Dễ thì đã không tìm đến mình, chắc chắn dưới biển Thanh Long còn có điều gì đó khả nghi.
Nếu không có nguy hiểm gì thì tìm đại một chức nghiệp giả cấp 80 là được rồi.
Một người không được thì tìm thêm vài người.
Nhân tộc cũng không phải thiếu người.
Lâm Mặc Ngữ thận trọng, bay về phía xa.
Hướng đầu tiên hắn đi không phải đi vùng đất Cuồng Dã, mà đến nơi các dòng hải lưu giao nhau, trung tâm không gian hạ tầng.
Ở trung tâm bốn phía Đông Nam Tây Bắc của vùng đất có một vòng xoáy vô cùng khổng lồ.
Nước trong hải dương luôn phun trào về phía vòng xoáy.
Chúng bị cuốn đi cùng nhau, vậy thì hướng chuyển động của nó cũng chính là ở trung tâm vòng xoáy.
“Chỉ hy vọng, không phải tiến vào vòng xoáy, thế thì thật sự không thể tìm thấy.”
“Chỉ là ta cũng đã đồng ý với đại thần Côn Lôn sẽ cố gắng hết sức”
Lâm Mặc Ngữ phát động toàn lực, lấy tốc độ 1000 m/s tiến lên.
Cơ thể bị bao phủ bởi sóng biển Thanh Long, hết làn sóng này đến làn sóng khác.
Từ xa nhìn lại như những con rồng màu xanh khổng lồ, thỉnh thoảng nhảy ra khỏi mặt nước, lăn lộn trên mặt biển.
Cái tên Thanh Long cũng từ đó mà ra.
Lâm Mặc Ngữ bay thẳng, cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Thậm chí hắn không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào, không chỉ mắt không thấy, ngay cả cảm ứng linh hồn cũng không cảm ứng được.