Chương 1362: Thở dài vô dụng, Thủy Thần thức tỉnh (2)
“Hoang thú có ba đến năm sợi lông hẳn là thuộc loại thú hoang bình thường.”
“Sáu sợi lông chính là Dã Thú Chi Vương.”
“Vậy thì đầu này...”
Lâm Mặc Ngữ đứng trước bức tượng ở trung tâm, lẩm bẩm nói: “Đây chắc là hoàng đế của hoang thú.”
Từ đó có thể phân tích rằng hoang thú là một bầy mạnh mẽ, hơn nữa thứ bậc của bọn chúng rất nghiêm ngặt, sức chiến đấu cũng cực kì mạnh mẽ.
“Dựa vào bức tượng này, cuộc đại chiến năm đó, chắc hẳn là nổ ra giữa hoang thú và thần linh.
“Rất có thể thần linh đã ngã xuống vì chuyện này.”
“Trong phó bản Lôi Thần cũng có một hình ảnh tương tự.”
“Nhưng những thứ này lại là gì đây?”
Nhờ những bức tượng này mà bí ẩn về cuộc chiến giữa các vị thần linh đã được tiết lộ được phần nào.
Nhưng ngoài các bức tượng hoang thú thì trong sân còn có một số tượng khác.
Chúng trông giống như những con côn trùng. Đủ loại, côn trùng có hình dáng khổng lồ.
Con nhỏ nhất trong số đó cũng cao hơn hai mét, lớn nhất thì cao hơn mười mét.
Bức tượng quá sống động, hình dáng con côn trùng cũng cực kỳ hung dữ, dường như còn đáng sợ hơn cả hoang thú.
Dựa vào những suy đoán trước đây về hoang thú, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy những côn trùng này có thể cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự ngã xuống của thần linh.
Nhưng cũng chỉ là một bức tượng, không thể phân tích thêm được thông tin gì nữa.
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục đi về phía trước, tiến vào sân thứ ba.
Ở đây cũng đặt rất nhiều tượng, tất cả đều là tượng của Nhân tộc.
Chức nghiệp giả Nhân tộc, mặc đủ loại trang bị, tay cầm vũ khí, khí thế đều rất hào hùng.
Đây đều là cường giả cấp Thần!
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ nảy ra ý nghĩ này, nếu không đạt đến cấp Thần thì sẽ không có tư cách được thành tượng.
300 bức!
Lâm Mặc Ngữ đếm từng cái, tròn 300 bức tượng, tượng trưng cho 300 vị cường giả cấp Thần.
Lâm Mặc Ngữ hơi kinh ngạc: “Không ngờ lúc đó Nhân tộc lại có nhiều cường giả cấp Thần như vậy.”
Các bức tượng ở đây được sắp xếp theo hình tam giác, mỗi góc nhọn chỉ có hai bức tượng.
Từng hàng ngay ngắn, được sắp xếp ngược lại.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy rõ, hai bức tượng ở chỗ góc nhọn nhất có lẽ là hai người mạnh nhất Nhân tộc lúc bấy giờ.
Số người phía sau càng ngày càng nhiều, sức mạnh cũng dần yếu hơn.
“Đại thần Côn Lôn đã từng nói, lúc đó thiên tài của Nhân tộc xuất hiện liên tục, chưa cần đến mấy năm đã có thể từ chuyển chức đến thành thần.”
“Xem ra đúng là như vậy thật.”
“So với bây giờ, thời đó đúng là những năm tháng huy hoàng.”
Lâm Mặc Ngữ cung kính hành lễ với những bức tượng Nhân tộc này, họ đều là tiền bối của mình.
Bất kể vì lý do gì đi nữa, họ đã phải trả giá bằng máu cho cho thế giới này và Nhân tộc.
“Tín ngưỡng của Nhân tộc sẽ không đứt đoạn, truyền thừa sẽ không đứt đoạn.”
“Các vị tiền bối, lên đường bình an.”
Lâm Mặc Ngữ nói xong, tiếp tục đi về phía trước, tiến vào sân thứ tư.
Trong đầu Lâm Mặc Ngữ đã xâu chuỗi những bức tượng ở trong ba sân lại với nhau, hình thành một hình ảnh trong đầu, hắn dùng suy đoán của mình để tái hiện lại hình ảnh năm đó.
Thần linh và Nhân tộc đã hợp lực để triển khai bao vây tấn công những con quái vật côn trùng và hoang thú.
Ắt hẳn trận chiến đó đã vô cùng khốc liệt.
Kết quả cuối cùng hẳn là Nhân tộc và thần linh giành chiến thắng.
Nếu không thế giới sẽ không trở thành như bây giờ.
Nhưng cái giá phải trả cũng không thể tưởng tượng được.
Ở sân thứ tư chỉ có một bức tượng.
Bức tượng cao hơn hai mươi mét, có hình dáng giống một người phụ nữ.
Trong bức tượng có một người phụ nữ bị đóng băng trong đó.
“Thủy Thần!”
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được hơi thở thần linh trên người nàng ấy, đoán rằng chắc hẳn nàng ấy chính là bổn tôn Thủy Thần.
Nhưng để đề phòng chẳng may, hắn vẫn sử dụng thuật Dò Thám.
[Thủy Thần (trạng thái ngủ sâu)]
Thuật Dò Thám không thể phản hồi về thuộc tính cụ thể của Thủy Thần nhưng cũng đủ để Lâm Mặc Ngữ khẳng định rằng người bị đóng băng chính là Thủy Thần.
Thủy Thần rất đẹp, không phải đẹp đến mức phải thảng thốt, mà là loại vẻ đẹp được tổng hợp từ những ưu điểm đẹp đẽ nhất của Nhân tộc.
Gần như chẳng tìm ra bất kì khuyết điểm nào trên người nàng ấy.
Cho dù đang ở trong trạng thái đóng băng nhưng vẫn tỏa ra sự dịu dàng của phái nữ, khiến người ta thương yêu.
Lâm Mặc Ngữ phải thừa nhận Thủy Thần là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp.
Lấy sáo Thủy Thần ra, hơi thở của Thủy Thần bỗng khẽ dao động.
Sáo Thủy Thần tỏa ra ánh sáng dịu dàng như dòng nước đi vào vòng tay của Thủy Thần.
Khác với sự mạnh mẽ của thần Lôi Điện, mọi thứ ở đây đều mềm mại như nước.
Sáo Thủy Thần bay lên từ tay Lâm Mặc Ngữ, chạm vào khối băng, lặng lẽ hòa vào trong đó, rơi vào tay Thủy Thần.