Chương 1363: Thở dài vô dụng, Thủy Thần thức tỉnh (3)
Bức tượng băng khổng lồ tan chảy trong chớp mắt, biến thành nguyên tố nước, tan biến vào không trung.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong chớp mắt nhưng vẫn rất dịu dàng, không mang theo chút hơi thở khói lửa nào.
Sau khi lớp băng tan đi, Thủy Thần lơ lửng giữa không trung, một tiếng thở dài khẽ khàng vang lên, Thủy Thần mở mắt ra.
Đôi mắt màu xanh nhạt, vô cùng đẹp, không thể diễn tả bằng lời.
Lâm Mặc Ngữ thoáng mất hồn.
Thủy Thần vốn dĩ đã đủ hoàn hảo rồi nhưng bây giờ, nàng ấy lại mang thêm một chút tuyệt mỹ và mong manh.
Tiếng thở dài càng khiến người ta cảm thấy xót xa hơn như chất chứa vô vàn uất ức.
Thủy Thần nhìn Lâm Mặc Ngữ nói: “Cảm ơn ngươi đã đánh thức ta.”
Giọng nói, giọng điệu của nàng ấy giống hệt với vẻ ngoài của mình, vô cùng dịu dàng.
Tuy Lâm Mặc Ngữ cảm thấy Thủy Thần sẽ không có ác ý với mình nhưng hắn vẫn cảnh giác.
Sau khi Thủy Thần thức tỉnh, các nguyên tố nước cuồn cuộn tràn vào.
Hơi thở của Thủy Thần không ngừng dao động, nhấp nhô lên xuống, không hề ổn định chút nào.
Lâm Mặc Ngữ biết thế này là bất thường, vết thương của Thủy Thần vẫn chưa hồi phục.
“Thủy Thần tôn kính, vết thương của ngài đã hồi phục chưa?”
Thủy Thần ở trên không trung từ từ đáp xuống đất, lại thở dài.
Không trả lời nhưng cũng đã có đáp án.
Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được sự bất lực của nàng ấy: “Vết thương của ngài nghiêm trọng như vậy sao?”
Trong mắt Thủy Thần hiện lên vẻ đau buồn: “Bị thương từ gốc rễ, rất khó lành.”
Nỗi buồn của nàng ấy tràn ngập cung điện, nguyên tố nước cũng cuồn cuộn nổi sóng.
Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hơi thở của Thủy Thần lại càng bất ổn hơn trước.
Có vẻ như đánh thức nàng ấy sẽ không phải là điều tốt cho nàng ấy.
“Không còn cách nào khác sao?” Lâm Mặc Ngữ hỏi.
“Có nhưng rất khó.” Thủy Thần mỉm cười: “Thần linh bọn ta khác với Nhân tộc các ngươi, thuật Trị Liệu của loài người không có tác dụng với bọn ta. Căn cơ của bọn ta là thần hồn, cũng chính là thứ mà Nhân tộc các ngươi gọi là linh hồn.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Rất khó, cũng nói rõ là có cách, nói thử xem, có thể ta sẽ giúp được.”
Lâm Mặc Ngữ không phải người tốt nhưng cũng không phải kẻ ác.
Xem ra bây giờ, Thủy Thần đã từng sát cánh chiến đấu cùng các bậc hiền triết của Nhân tộc, hơn nữa cũng là do mình đánh thức nàng ấy.
Cho nên nếu Lâm Mặc Ngữ có thể giúp thì hắn vẫn là bằng lòng giúp một tay.
Thủy Thần nói: “Nếu thần Sinh Mệnh còn sống thì có thể có cơ hội, tiếc rằng nàng ấy là người đầu tiên đã ngã xuống trong bọn ta.”
“Nhưng thần Sinh Mệnh sẽ không thật sự ngã xuống, chắc hẳn nàng ấy đã có cơ hội sống lại.”
“Nếu ta có thể cầm cự được đến lúc đó…”
Giọng nói của Thủy Thần chợt dừng lại, nàng ấy nhìn thấy quyền trượng trong tay Lâm Mặc Ngữ, quyền trượng Tái Sinh.
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Chắc hẳn nàng ấy đã hoàn toàn ngã xuống rồi.”
Trong mắt Thủy Thần hiện lên sự kinh ngạc: “Ngay cả quyền trượng Tái Sinh cũng bị đập vỡ. Xem ra sau đó đã xảy ra một vài chuyện. Có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Cái này không có gì mà không thể nói được, Lâm Mặc Ngữ nói sơ lược những gì đã xảy ra trong thế giới bóng tối.
Thủy Thần tỏ ra thất vọng: “Xem ra không có cơ hội nữa rồi.”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Ngoài thần Sinh Mệnh, không còn cách khác sao?”
Thủy Thần thở dài: “Có lẽ là còn.”
Nghe tiếng thở dài của Thủy Thần, dường như nguyên tố nước trong trời đất cũng hơi nhuốm vẻ bi thương.
Ý chí Lâm Mặc Ngữ kiên định, không hề lay động.
Hắn không thích kiểu ai oán này, hắn thích kiểu có vấn để là giải quyết định vấn đề ngay hơn.
Thở dài chính là cách vô ích nhất.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ta sẽ xem thử có cách nào khác hay không.”
“Cảm ơn ngươi! Thực ra ta có thể sống lại hay không cũng không quan trọng nữa.” Thủy Thần nhẹ nhàng nói, tựa như nàng ấy chẳng quá quan tâm đến việc sống chết nhưng nàng ấy vẫn cảm kích Lâm Mặc Ngữ đã sẵn lòng giúp đỡ.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Ta muốn hỏi một chút, vì sao Trầm Miên Chi Địa của ngươi không hiện ra, bỗng nhiên bây giờ lại có động tĩnh vậy.”
Hắn biết tuy Thủy Thần ngủ sâu nhưng cũng không phải là không biết gì về thế giới bên ngoài.
Ít nhất nàng ấy cũng biết những gì đang xảy ra xung quanh mình, cũng biết mình đã chìm vào giấc ngủ sâu bao lâu rồi.
Thủy Thần lặng lẽ nói: “Đó là bởi vì thần cách của thần Thánh Âm, nàng ấy là thần linh cao cấp, sức mạnh thần cách của nàng ấy quá mạnh mẽ, áp chế cả ý chí bản năng của ta.”
Giữa các vị thần linh cũng có thứ bậc nghiêm ngặt, thần linh cấp thấp, thần linh trung đẳng, thần linh cao cấp, đại thần…
Mỗi cấp bậc khác nhau, địa vị sức mạnh sẽ hoàn toàn khác nhau.
Nếu không phải nàng ấy ngủ sâu thì thần cách của thần Thánh Âm sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến nàng ấy.
Nhưng bản thân nàng ấy cũng đang bị thương nặng lại ngủ sâu, thần cách của thần Thánh Âm có thể ảnh hưởng đến nàng ấy.