Chương 1364: Ngay cả kẻ địch là ai mà cũng không biết (1)
Lâm Mặc Ngữ không quá hiểu rõ mối quan hệ giữa các vị thần linh.
Nhưng có thể phân tích ra được từ trong từng câu chữ của Thủy Thần rằng mối quan hệ giữa các vị thần linh vừa đơn giản vừa phức tạp.
Các hệ phái phân ra rất rõ ràng, Thủy Thần là nhân vật dẫn đầu của nguyên tố nước.
Có thể nói, tất cả các vị thần linh thuộc hệ nguyên tố nước đều là thuộc hạ của nàng ấy.
Khi Lâm Mặc Ngữ nghe được thông tin này thì có hơi kinh ngạc.
“Ngươi...”
Lâm Mặc Ngữ rất ngạc nhiên khi sức mạnh của Thủy Thần không mạnh như trong tưởng tượng của hắn.
Đường đường là nhân vật dẫn đầu của thần linh một hệ, tại sao chỉ là một vị thần linh cấp thấp, thậm chí còn chẳng phải là thần linh trung đẳng.
Thủy Thần đoán được suy nghĩ của Lâm Mặc Ngữ, khẽ mỉm cười: “Có phải ngươi cảm thấy sức mạnh của ta rất kém không?”
Lâm Mặc Ngữ cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, thân là thủ lĩnh thần linh của một hệ nguyên tố, có hơi yếu…”
Thủy Thần mỉm cười, nụ cười ngàn hoa đua nở, xinh đẹp đến rung động lòng người.
Một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi vang lên: “Ngươi rất thẳng thắn, như thế rất tốt. Năm đó giữa bọn ta và chức nghiệp giả Nhân tộc các ngươi cũng thẳng thắn như vậy, mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng.”
“Thần linh năm hệ ánh sáng, nước, gió, lửa bọn ta hẳn là không yếu như vậy. Đáng tiếc, khi cuộc đại chiến vừa mới bắt đầu, bọn ta bị tước đi sức mạnh, thần vị ngã xuống, trở thành thần cấp thấp.”
“Nếu không phải như vậy, trận chiến này sẽ không gian nan đến thế.”
Lâm Mặc Ngữ có hơi ngờ vực: “Bị tước đoạt sức mạnh, là ai làm?”
Thủy Thần nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không biết, cũng không có ai biết. Không biết là ai làm ra, cũng không biết đã dùng cách gì, dù sao bọn ta cũng đã ngã khỏi thần đàn.”
“Vậy ngươi thử đoán xem, lúc đầu bọn ta có cấp bậc gì.”
Hình như lúc này Thủy Thần có hơi thả lỏng, còn bằng lòng nói đùa với Lâm Mặc Ngữ.
Trạng thái của nàng ấy cực kì tốt, không vội vàng không nóng nảy, như thể nàng ấy ấy không hề quan tâm đến sinh mệnh của mình đang dần trôi đi.
Thực ra Lâm Mặc Ngữ biết việc quan trọng nhất nàng ấy nên làm bây giờ chính là tiếp tục ngủ sâu.
Như thế nàng ấy còn có thể sống thêm rất nhiều rất nhiều năm nữa.
Hàng ngàn thậm chí hàng vạn năm đều không phải là vấn đề.
Nhưng Thủy Thần không muốn ngủ sâu, nàng ấy muốn nói chuyện, muốn tán gẫu.
Lâm Mặc Ngữ thầm suy nghĩ một lúc: “Lúc đó chắc hẳn các ngươi đang ở cấp Siêu Thần.”
Thủy Thần khẽ cười một tiếng: “Ngươi rất thông minh, thế mà bị ngươi đoán đúng rồi.”
Nàng ấy không hề ngạc nhiên, như thể nàng ấy đã đoán trước được Lâm Mặc Ngữ sẽ đoán được.
Cấp bậc của thần linh, sau thần linh cấp cao đẳng chính là đại thần.
Đại thần và bán siêu thần của Nhân tộc là sự tồn tại cùng cấp bậc.
Sau các đại thần cũng được xưng là siêu thần, tương đương với siêu thần giả của Nhân tộc.
Có nghĩa là vượt qua cấp Thần thông thường, đạt đến một cảnh giới khác.
Lâm Mặc Ngữ không suy đoán lung tung, mà là phải có cơ sở.
Tại sao những tồn tại thần bí lại nhắm vào những vị thủ lĩnh thần linh của một hệ nguyên tố này?
Hơn nữa, Thủy Thần còn nói, nếu sức mạnh của bọn họ vẫn còn, trận chiến sẽ không đánh gian nan như vậy.
Có thể trở thành thủ lĩnh thần linh một hệ thì sao có thể yếu được chứ.
Đại thần Côn Lôn không bị nhắm tới nhưng lại một mực nhắm tới bọn họ.
Vậy thì chỉ có một câu trả lời, bọn họ còn mạnh hơn cả đại thần, là sự tồn tại cùng cấp bậc với siêu cường giả Nhân tộc.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Có thể nói với ta không, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Thủy Thần nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi thật sự muốn biết sao? Bọn ta và Nhân tộc đã từng có giao ước, phải chôn vùi chuyện này vào lịch sử, chỉ có người đạt đến cấp bậc Đại Thần mới có thể biết được.”
“Tuy sức mạnh của ngươi không tệ nhưng cấp bậc của ngươi còn quá thấp, biết quá sớm sẽ không có tác dụng gì với ngươi.”
“Có thể sẽ đả kích sự tự tin của ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ cũng rất nghiêm túc trả lời: “Những lời như vậy ta đã nghe rất nhiều rồi. Từ lần đầu tiên ta tiến vào phó bản Hỏa Thần, lần đầu tiên phát hiện ra bí mật này, ta vẫn luôn truy tìm.”
“Ta rất muốn biết câu trả lời này, biết tất mọi chuyện xảy ra vào năm đó.”
“Đừng lo sẽ ảnh hưởng tới ta, ta rất kiên cường. Ta đã gặp rất nhiều cường giả, ở thế giới này cũng như ở ngoài thế giới này.”
“Ví dụ như Antares, chắc hẳn ngươi đã từng nghe đến cái tên này.”
Lâm Mặc Ngữ lấy vảy rồng của Antares ra, trên đó có hơi thở của Antares, hắn tin rằng chắc chắn Thủy Thần sẽ nhận ra.
Antares đã tồn tại rất nhiều năm rồi, từ thời đại trước, thậm chí có thể càng từ xa xưa hơn.
Antares cũng từng chứng kiến trận đại chiến đó, chỉ là nó không chịu nói.
Đây là cố ý, chính là khiến Lâm Mặc Ngữ buồn bực.