Chương 1366: Nếu niềm tin của người khác sụp đổ thì liên quan gì đến ta? (1)
…
Nhưng cho đến hiện tại, cuối cùng Nhân tộc cũng chống đỡ được, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Sức mạnh của thế giới cũng đang dần hồi phục, ngày càng có nhiều thiên tài bắt đầu ra đời.
Mặc dù tạm thời vẫn chưa thể so sánh với thời kỳ cường thịnh, chỉ cần không xảy ra cuộc khủng hoảng như vậy nữa thì chắc chắn Nhân tộc có thể hoàn toàn khôi phục.
Lâm Mặc Ngữ nghe Thủy Thần nói: “Chắc hắn lúc đó Antares cũng ở đó, hắn không ra tay sao?”
Nếu như Antares không ra tay, Lâm Mặc Ngữ định quay lại mắng nó, cái tên chết tiệt này.
Thủy Thần nói: “Đại nhân có ra tay, nếu như không có đại nhân thì sẽ khó mà nói được kết cục cuối cùng của trận chiến.”
“Nhưng đại nhân cũng từng nói, nó có điều lo ngại, không thể manh động.”
Lâm Mặc Ngữ cũng có một số suy đoán về sự lo ngại của Antares, khi Antares đến đây, hình như là bị Long Thần ném ra ngoài.
Dù sao thì Antares cũng không muốn đến.
Có một số việc Antares dù bị đánh chết cũng không chịu nói, Lâm Mặc Ngữ cũng lười hỏi nhiều.
Bây giờ hắn đã đại khái hiểu được những chuyện đã qua.
“Có biết ai muốn xâm chiếm chúng ta không?”
Lâm Mặc Ngữ chỉ thẳng vào nguồn gốc của cuộc đại chiến, đánh cũng đã đánh rồi, chung quy cũng phải tìm ra kẻ địch là ai.
Thủy Thần thở dài lắc đầu: “Không biết, đánh đến mức thế giới sắp sụp đổ, người đều đã chết sạch, rốt cuộc lại chẳng biết kẻ địch là ai, ngươi nói xem có buồn cười không cơ chứ.”
“Antares cũng không biết à?”
“Đại nhân biết nhưng không thể nói được…”
Trong giọng nói mang theo sự đau buồn, trong ngữ điệu cũng như vậy.
Khi Thủy Thần nói, Lâm Mặc Ngữ vẫn luôn nhìn vào mắt nàng ấy.
Trong mắt nàng ấy ngập tràn hồi ức, khi nàng ấy kể về từng vị thần linh chiến hữu chết trên chiến trường ngay trước mắt nàng ấy nhưng bản thân lại chẳng thể làm gì được.
Trong mắt của Thủy Thần đầy nước mắt, tràn đầy sự đau khổ.
Lâm Mặc Ngữ cũng có cảm giác như vậy, tuy rằng hắn chưa từng trải qua nhưng hắn có thể tưởng tượng được loại cảm giác này.
Thấm thoát, Thủy Thần thoát ra khỏi hồi ức, sự ướt át trong mắt biến mất, lại nở nụ cười mê người: “Thế nào? Có phải là có hơi tuyệt vọng không?”
“Cho dù ngươi có đạt đến cấp Siêu Thần thì cũng chẳng là gì cả.”
“Kẻ thù mạnh như thế, thậm chí ngay cả lai lịch của bọn chúng mà chúng ta còn không tính toán được.”
“Dù là hoang thú hay côn trùng, theo ta thì bọn chúng chỉ là quân tiên phong của kẻ địch mà thôi.”
Có thể nghe ra được, Thủy Thần hơi thất vọng.
Dù sao khó lắm mới đạt đến cấp bậc Siêu Thần, còn là thủ lĩnh thần linh hệ nguyên tố nước.
Kết quả trận đại chiến còn chưa bắt đầu thì bản thân đã bị phế.
Cho đến khi đại chiến kết thúc, ngay cả hình dạng thật của kẻ địch còn chưa được nhìn thấy, có thể nhìn thấy được chỉ là một vài con quái vật.
Có lẽ đối với kẻ địch đằng sau mà nói, những con hoang thú và côn trùng này chỉ là bia đỡ đạn nhưng đối với bọn họ mà nói lại là một tai họa ngập đầu.
Cũng chính vì điều này mà sau cuộc đại chiến, một vài vị thần linh và cường giả Nhân tộc còn sót lại đã giao ước sẽ chôn vùi cuộc đại chiến này vào lịch sử, không bao giờ nhắc đến nữa.
Nếu để người đời biết, chắc chắn sẽ là một tai họa ngập đầu về niềm tin.
Sẽ khiến phần lớn mọi người mất niềm hy vọng, sẽ khiến mọi người cảm thấy cố gắng hơn nữa cũng chẳng ích gì, cho dù bọn họ trở thành siêu thần giả thì cuối cùng họ cũng sẽ chỉ qua tay bọn bia đỡ đạn của kẻ địch.
Cộng thêm việc sức mạnh thế giới bị thiếu hụt, ý chí của thế giới ngủ sâu, thế giới này dường như không còn bất kì hy vọng nào.
Lâm Mặc Ngữ có thể hiểu được suy nghĩ của những cường giả may mắn còn sống sót đó, có những chuyện thực sự không nên nói ra.
Nhưng hắn có lòng tin với bản thân, không hề tỏ ra nản chí ngã lòng, bởi vì hắn đã từng gặp thứ còn mạnh hơn.
Vũ trụ ngàn sao, cường giả vô địch, đã tan thành tro bụi ngay trước mặt lão già Thanh Long.
Nếu quay đầu nhìn lại, trận đại chiến của mình giống như trò chơi nhà chòi của con nít vậy.
Lâm Mặc Ngữ có lòng tin, chỉ cần bản thân đủ mạnh, kẻ địch có thể tan thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.
Nhìn thấy niềm tin trong mắt Lâm Mặc Ngữ vẫn kiên định, hình như Thủy Thần cũng yên tâm hơn.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được hơi thở của Thủy Thần càng ngày càng không ổn định: “Ngài nên tiếp tục ngủ sâu rồi.”
Thủy Thần lắc đầu: “Ta hơi không muốn ngủ nữa, ta muốn tranh thủ chút thời gian cuối cùng đi ra ngoài nhìn thử, ngắm nhìn thế giới này.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Sau này sẽ có rất nhiều thời gian cho ngươi xem.”
Thủy Thần hơi tò mò nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Ngay cả ta cũng cảm thấy không còn hy vọng, sao ngươi vẫn có lòng tin vậy?”