Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1368 - Chương 1368: Không Phải Ngươi Muốn Vứt Là Vứt, Muốn Nhặt Là Nhặt (1)

Chương 1368: Không phải ngươi muốn vứt là vứt, muốn nhặt là nhặt (1)
Nhưng bây giờ thì không được nữa, thần linh không còn xuất hiện, chức nghiệp giả Nhân tộc cũng yếu ớt đến đáng thương.

Lâm Mặc Ngữ cũng phải than thở vì điều này.

Không ngờ bản thân tìm kiếm lâu như vậy, thế mà lại là đáp án như thế.

Đối với những người khác mà nói niềm tin sẽ sụp đổ, tin tức tai họa ngập đầu lại khiến Lâm Mặc Ngữ bùng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Hắn càng kiên định với niềm tin vào việc bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn, chắc chắn sẽ không bao giờ để cho những bi kịch tương tự diễn ra lần nữa.

Lâm Mặc Ngữ kích hoạt ấn ký của thành cổ Thần Hạ, truyền tống về thành cổ Thần Hạ.

Trong toàn bộ Nhân tộc, hắn là người duy nhất có ấn ký của thành cổ Thần Hạ, có thể trở về thành cổ Thần Hạ bất cứ lúc nào ở trong không gian hạ tầng.

Tất nhiên, không phải nơi nào cũng có thể sử dụng được ấn ký thành cổ, nếu như không gian bị phong tỏa, nó cũng sẽ mất hiệu lực.

Đây là một kiểu ván cờ của sức mạnh cấp bậc, Lâm Mặc Ngữ cũng chỉ có một cái ấn ký và một vài đặc quyền nho nhỏ mà thôi.

Lâm Mặc Ngữ biết rất rõ rằng bản thân chỉ mới nhận được sự cho phép mở đầu của thành cổ Thần Hạ, nếu hắn muốn nhận thêm một bước cho phép của thành cổ Thần Hạ, thậm chí là kiểm soát hoàn toàn thành cổ Thần Hạ thì bản thân phải đi thêm một chặng đường rất xa.

Thành cổ Thần Hạ rất mạnh, nếu có thể được thao túng hoàn toàn thì e là đã có thể sánh ngang với siêu thần giả.

Chỉ là độ khó quá cao, Lâm Mặc Ngữ chưa hoàn toàn nắm chắc được.

Vừa mới trở về thành cổ Thần Hạ, Lâm Mặc Ngữ đã nghe thấy âm thanh hơi ồn ào.

Trong giọng nói còn mang theo chúng hoảng loạn, còn có sự sợ hãi.

Trong lòng Lâm Mặc Ngữ nảy sinh nghi ngờ, nhìn thấy không ít chức nghiệp giả đang đứng ở quảng trường thành cổ.

Sự chú ý của mọi người hình như đều bị thu hút nhưng sự xuất hiện của hắn lại không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai.

Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy tháp Cổ Lôi chui từ mặt đất, hơn nữa còn cao lớn hơn so với lần khởi động lần trước.

Bầu trời bỗng sáng lên, theo sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Một tia sét dày đặc rơi xuống, đúng lúc rơi ngay trên đỉnh tháp Cổ Lôi.

Tiếp đó tia sét lan từ đỉnh tháp lan xuống, bao phủ cả tòa tháp Cổ Lôi.

Tất cả các chức nghiệp giả gần đó đều bị đẩy lùi, lấy tháp Cổ Lôi làm trung tâm, bán kính năm mươi mét trở thành vùng cấm, rất khó để tiếp cận.

Từng tia sét giáng xuống, tiếng sấm vang lên không ngừng.

Tia sét ngày càng dữ dội, khu vực xung quanh tháp Cổ Lôi biến thành biển sấm.

Biển sấm tràn tới với uy thế khổng lồ, phần lớn các chức nghiệp giả đều không thể chống đỡ được, trực tiếp kêu rên thành tiếng.

Rất nhiều chức nghiệp giả đều không thể dừng lại trên không trung, nhanh chóng rơi xuống.

Lâm Mặc Ngữ đã gặp Phong Dật Minh, hắn ta là một trong số ít những chức nghiệp giả vẫn duy trì được trạng thái bay.

Lâm Mặc Ngữ đi tới bên cạnh hắn ta: “Phong đoàn trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Uy áp đến từ linh hồn rất lớn, hầu như tất cả chức nghiệp giả có linh hồn cấp bậc thấp hơn cấp 85 đều không thể bay được.

Có một vài người rõ ràng chỉ mới cấp 84 nhưng vẫn có thể duy trì trạng thái bay.

Và cũng có một vài người đã ở cấp 86 nhưng chỉ có thể đứng trên mặt đất.

Rất dễ phán đoán ra sự mạnh yếu của linh hồn.

Lâm Mặc Ngữ không để ý đến áp lực đó, đối với hắn mà nói một chút uy áp linh hồn này cũng giống như một cơn gió mát lướt qua mặt, chỉ mang lại một chút mát mẻ.

Nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, Phong Dật Minh tỏ ra ngạc nhiên: “Lâm thần tướng, ngài đến rồi.”

Hắn ta biết rất rõ câu chuyện của Lâm Mặc Ngữ, cũng có biết đôi chút về sức mạnh của hắn, tuyệt đối không hề yếu hơn bất kỳ cường giả cấp Thần nào.

Hơn nữa, Lâm Mặc Ngữ còn có thể khống chế tháp Cổ Lôi, còn có hiệu quả hơn cả cường giả cấp Thần ở không gian hạ tầng.

Sự xuất hiện của hắn giống như Định Hải Thần Châm* vậy, khiến Phong Dật Minh yên tâm hẳn.

(*) Định Hải Thần Châm: là cây gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, chỉ sự chắc chắn, vững chãi đầy uy lực, mạnh mẽ.

Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được tháp Cổ Lôi đang hấp thụ năng lượng của sấm sét nhưng sấm sét này lại đến từ đâu thì Lâm Mặc Ngữ không biết.

Đây không phải là vùng đất Phong Lôi, không nên có nguyên tố điện mạnh mẽ như vậy.

Bây giờ trên bầu trời chứa đầy các nguyên tố điện, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng dày đặc hơn.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Mặc Ngữ hỏi.

Phong Dật Minh nói liên tục: “Nửa ngày trước đột nhiên tháp Cổ Lôi bay lên, sau đó một lượng lớn nguyên tố điện bắt đầu xuất hiện trong không trung.”

“Ngày càng có nhiều nguyên tố điện, sau đó lại bắt đầu xuất hiện sấm sét, cuối cùng biến thành bộ dạng như bây giờ.”
Bình Luận (0)
Comment