Chương 1370: Không phải ngươi muốn vứt là vứt, muốn nhặt là nhặt (3)
Phong Dật Minh chợt nhận ra điều gì đó: “Đi xem một chút, còn có thể sử dụng trận Truyền Tống không.”
Rất nhanh sau đó có thuộc hạ truyền tin về, trận Truyền Tống mất hết hiệu lực.
Vẻ mặt của Phong Dật Minh trở nên khó coi, trận Truyền Tống cũng mất hiệu lực, vậy thì cho dù cường giả cấp Thần có tới đây thì cũng chỉ có thể bay qua, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Vốn dĩ cường giả cấp Thần đã không thể hoạt động trong thời gian dài ở không gian hạ tầng.
Hơn nữa, Phong Dật Minh cảm thấy rằng ngay cả cường giả cấp Thần cũng chưa chắc có thể tra ra điều gì.
May mà có Lâm Mặc Ngữ.
Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Lâm Mặc Ngữ có thể tìm ra được nguyên nhân.
Nhìn thấy Phong Dật Minh không nói gì, vẻ mặt ngày càng khó coi, mọi người cũng lần lượt im lặng.
Phong Dật Minh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn chằm chằm.
Bầu trời đầy tia chớp, chói mắt rất khó chịu nhưng Phong Dật Minh cố chịu đựng, không dám thả lỏng một giây phút nào.
Bây giờ mọi hy vọng đều gửi gắm vào Lâm Mặc Ngữ.
Nhưng lâu lắm rồi không thấy Lâm Mặc Ngữ trả lời, cũng khiến hắn ta hơi lo lắng.
Biển sấm ngày càng mạnh, đã bao trùm toàn bộ thành cổ.
Bây giờ thành phố cổ giống như một quả cầu sấm sét khổng lồ, lỡ như phát nổ, chỉ sợ trong bán kính hơn mười cây số đều bị san phẳng.
Mọi người lại lùi lại, chỉ dám đứng từ xa quan sát.
Phong Dật Minh cũng lùi lại mười cây số nhưng ánh mắt không hề rời khỏi một phút một giây nào.
Cuối cùng, hắn ta đã nhìn thấy một bóng người bay từ trên trời xuống, rẽ ánh sáng bị nhiễm điện ra rồi tiến vào thành cổ.
Lông mày cau lại cũng được thả lỏng một chút, chỉ cần Lâm Mặc Ngữ không sao là được.
Lâm Mặc Ngữ trở lại thành cổ, trực tiếp tiến vào tháp Cổ Lôi.
Người có tư cách vào tháp Cổ Lôi vốn không nhiều, mà trong tình huống hiện tại, người duy nhất có thể vào tháp Cổ Lôi chỉ có Lâm Mặc Ngữ.
Cho dù có cấp cao cấp như Mạnh An Văn đến đây thì cũng không thể kiên trì được quá lâu.
Đặc tính miễn dịch với nguyên tố điện đã mang lại cho Lâm Mặc Ngữ quá nhiều tiện lợi.
Lâm Mặc Ngữ đã đến lõi của tháp Cổ Lôi, nơi kiểm soát tháp Cổ Lôi và thậm chí toàn bộ thành cổ Thần Hạ.
Lõi của tháp Cổ Lôi giờ đã biến thành một quả cầu sấm, không ngừng phát ra sức mạnh cực lớn.
Lâm Mặc Ngữ không để ý đến tia sét, đặt tay lên lõi.
Lần trước tới đây, linh hồn của Lâm Mặc Ngữ vẫn còn rất yếu ớt, khai thông vô cùng khó khăn.
Nhưng lần này, linh hồn đã rất mạnh mẽ, gần như lập tức hoàn thành kết nối với lõi.
Rất nhiều thông tin tràn vào trong đầu.
Hắn nhìn thấy được toàn bộ quá trình.
Đầu tiên một đôi bàn tay khổng lồ xuất hiện trên không trung.
Không gian giống như một mảnh vải bị bàn tay khổng lồ xé ra.
Chỗ bị rách không lớn, cũng chỉ là một vết nứt khoảng mười cây số, hơn nữa chỗ bị xé đang lành lại rất nhanh.
Bàn tay khổng lồ liên tục phóng ra sức mạnh mạnh mẽ để chống lại sức mạnh của không gian.
Nơi nó bị xé nát tình cờ lại đối diện với thành cổ Thần Hạ.
Sau đó, một vật thể có hình dạng tòa tháp xuất hiện trên vết nứt, nguyên tố điện kinh người nhanh chóng tràn về phía thành cổ Thần Hạ.
Nguyên tố điện giống như một sợi xích nối liền với thành cổ Thần Hạ.
Đồng thời, không ngừng có lực xé rách truyền đến, giống như muốn kéo thành cổ Thần Hạ đi.
Đại địa nổ ầm ầm, thành cổ Thần Hạ không ngừng rung chuyển như sắp bật ra khỏi mặt đất.
Lâm Mặc Ngữ xem xong cảnh này thì trong lòng hoảng sợ: “Thế này là muốn mang thành cổ Thần Hạ đi à.”
Xuất phát từ lập trường của Lâm Mặc Ngữ, đương nhiên hắn không hi vọng có người lấy thành cổ Thần Hạ đi.
Thành cổ Thần Hạ là chỗ dựa của Nhân tộc ở không gian hạ tầng, có nó hay không đều có sự khác biệt lớn.
Hơn nữa, thành cổ Thần Hạ đã ở không gian hạ tầng lâu như vậy, cho dù thứ này là của ngươi thì cũng không thể nói vứt là vứt, nói nhặt lại là nhặt lại được.
Ít nhất cũng phải chào hỏi một tiếng mới được.
“Ngươi làm như vậy không lịch sự lắm đâu!” Lâm Mặc Ngữ hơi không vui, giọng nói cũng hơi lạnh lùng.
Hắn không thèm quan tâm ngoài kia là ai, dù sao hắn chỉ quan tâm đến lợi ích của Nhân tộc.
Sức mạnh linh hồn cuồn cuộn dâng trào, bắt đầu khống chế lõi tháp Cổ Lôi.
Đã từng có kinh nghiệm khống chế một lần rồi, lần này lại càng quen đường quen lối hơn.
Mà lần này linh hồn của Lâm Mặc Ngữ đã mạnh hơn, sức mạnh càng mạnh hơn, có thể phát huy ra sức mạnh càng mạnh hơn.
Một tầng lá chắn nổ lên từ trong thành cổ Thần Hạ, ngăn cách thành cổ Thần Hạ với sấm sét ở ngoài thành.
Lá chắn đã biến thành cổ Thần Hạ thành một cá thể độc lập, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nguyên tố điện ở thế giới bên ngoài không thể tiến vào, tháp Cổ Lôi lại bắt đầu nhanh chóng hấp thụ sức mạnh của nguyên tố điện bên trong thành.
“Ồ!”
Một giọng nói vang lên từ không trung.