Chương 1371: Antares, có người muốn giết ta (1)
Một từ “ồ” đơn giản lại khiến toàn bộ không gian đều rung chuyển.
Âm thanh này lấn át cả tiếng sấm, chấn động đến mức khiến các chức nghiệp giả ở bên ngoài thành cổ đều rên rỉ kêu lên.
Hầu như tất cả mọi người đều bị thương, linh hồn càng mạnh thì thương thế càng nhẹ.
Kinh khủng!
Quá kinh khủng!
Chỉ cần một âm thanh thôi đã khiến hàng ngàn chức nghiệp giả hàng đầu bị thương.
Sự tồn tại này mạnh đến mức nào đây.
Phong Dật Minh cũng bị thương nhẹ, hắn ta thầm nghĩ: “Là Ma Hoàng hay là Long Hoàng đây?”
Ngoài hai vị đó ra, hắn ta thực sự không thể nghĩ ra ai khác có thể có loại sức mạnh như vậy.
Lâm Mặc Ngữ ở trong tháp Cổ Lôi cũng nghe thấy âm thanh này.
Nhưng hắn không bị thương, lá chắn bảo vệ của thành cổ đã chặn được mọi đòn tấn công ở bên ngoài.
Bây giờ sức mạnh linh hồn của hắn đã rất mạnh, lá chắn bảo vệ của thành cổ cũng trở nên cực kì mạnh mẽ.
Hắn đã cắt đứt sợi dây xích do nguyên tố điện dựng lên, mọi nỗ lực trước đó của đối phương đều hoàn toàn vô ích.
Thành cổ Thần Hạ cắm rễ vào lòng đất một lần nữa, tất cả nguyên tố điện trước đó đều bị lõi Cổ Lôi hấp thu, chuyển hóa thành năng lượng của thành cổ Thần Hạ.
Với một loạt thao tác này, thành cổ Thần Hạ coi như đã được lời.
Nhưng hiển nhiên đối phương vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn đang cố gắng thử, hòng phá vỡ lá chắn.
Lâm Mặc Ngữ sử dụng tháp Cổ Lôi để Khóa Chặt bàn tay khổng lồ xé rách không gian kia.
“Lôi Tru Thần!”
Một tia sét bắn ra từ tháp Cổ Thần, rõ ràng là khác hẳn với nguyên tố điện trong không khí.
Tia sét lập tức xuyên qua hàng vạn mét trên bầu trời rồi rơi xuống bàn tay khổng lồ.
Bàn tay khổng lồ đột nhiên nổ tung, không gian bị xé rách hình như đã thu nhỏ lại một chút.
“Có hiệu quả!”
Lâm Mặc Ngữ lại sử dụng Lôi Tru Thần.
Uy lực của Lôi Tru Thần mà hắn vừa thi triển còn lớn hơn lần trước rất nhiều.
Thậm chí bên trong còn ẩn chứa hơi thở của pháp tắc.
Bàn tay khổng lồ xé toạc không gian nhưng vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với nguyên tố điện, rõ ràng là nó cũng sẽ bị nguyên tố điện làm tổn thương.
Lâm Mặc Ngữ nhận thấy được điểm này mới nên tiến hành tấn công nó.
Chỉ cần bàn tay khổng lồ biến mất thì tất cả có thể tuyên bố kết thúc.
Lôi Tru Thần liên tục đánh vào bàn tay khổng lồ, bàn tay khổng lồ bắt đầu co lại nhanh chóng.
“Ngươi quá đáng rồi đó!”
Một giọng nói bỗng vang lên trong đầu Lâm Mặc Ngữ, đó là giọng nói của linh hồn.
Sau đó, tia sét cũng từ trên trời giáng xuống, tia sét có ánh sáng tím với uy lực cực lớn, lá chắn của thành cổ giống như miếng đậu hủ vậy, bị đâm thủng thành hình một cái đầu lâu.
Tia sét màu tím rơi xuống tháp Cổ Lôi, đánh thẳng tới lõi của nó.
Lâm Mặc Ngữ chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, tia sét kia đã xuyên vào cơ thể hắn, xuất hiện trong thế giới linh hồn.
“Công kích linh hồn!”
Linh hồn không ngừng phát ra cảnh cáo, Lâm Mặc Ngữ nhận ra được đối phương muốn giết mình!
Bởi vì mình phá hỏng kế hoạch của đối phương, đối phương muốn giết mình!
Sát ý dâng lên trong mắt Lâm Mặc Ngữ, muốn giết hắn cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Cửu Thải Long Hồn Tinh phát ra một tiếng rồng gầm gừ, đầu tiên phun ra long tức để mặc áo giáp cho linh hồn, sau đó là đánh thẳng vào tia sét màu tím.
Linh hồn hắn chấn động, toàn thân Lâm Mặc Ngữ cũng không ngừng chấn động run rẩy.
Linh hồn chịu một vài chấn động nhưng không hề bị thương.
Cửu Thải Long Hồn Tinh khá mạnh mẽ.
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục khống chế tháp Cổ Lôi, liên tục dùng Lôi Tru Thần để tấn công đôi bàn tay khổng lồ kia.
Nhưng rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị, đôi bàn tay khổng lồ lấp lánh ánh sáng hình thành lớp phòng thủ.
Lôi Tru Thần không thể đánh vỡ lớp phòng thủ.
Lâm Mặc Ngữ cách bọn chúng hơn năm vạn mét, khoảng cách quá xa.
Hiện tại ngoại trừ Lôi Tru Thần, tất cả các phương pháp tấn công khác đều không có hiệu quả.
Lâm Mặc Ngữ không thể rời khỏi tháp Cổ Lôi để đánh đến tận cửa, như thế không khác gì tìm đến cái chết.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ rõ như gương, đối phương có thể xé nát không gian, không biết mạnh hơn mình bao nhiêu cấp bậc.
Lúc đó Lâm Mặc Ngữ không hề do dự móc vảy rồng của Antares ra: “Antares, có người muốn giết ta!”
Giọng nói của Lâm Mặc Ngữ dồn dập, gọi liên tục mấy lần.
Một tiếng gầm vang lên từ trong vảy rồng: “Ai muốn giết ngươi!”
Antares thực sự tức giận, dám giết bạn của mình, thật sự muốn tìm đường chết mà.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Ta ở tầng cổ Thần Hạ, phía trên đầu ta có một gã đã xé nát không gian.”
Ánh mắt Antares quét qua hư không, lập tức nhìn thấy được.
“Ha ha, gan cũng không nhỏ nhỉ!”
Móng vuốt ẩn trong sương mù của Antares khẽ cử động.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy một cái móng vuốt rồng đột nhiên xuất hiện ở độ cao năm vạn mét, nơi biển sấm sét dày đặc nhất.