Chương 1372: Antares, có người muốn giết ta (2)
Móng vuốt rồng xuyên qua biển sấm với tốc độ kinh người, biển sấm sụp đổ ngay tại chỗ.
Sau đó, móng vuốt rồng trực tiếp nứt ra, tóm lấy vật hình tháp ở bên ngoài vết nứt.
Lâm Mặc Ngữ nghe được một tiếng kêu hoảng loạn, trong thanh âm mang theo sự sợ hãi.
“Cút!”
“Dám tới lần nữa, ta giết chết các ngươi!”
Antares gầm lên giận dữ, nắm vật hình tháp đã co lại, còn thuận thế chạm “nhẹ” hai cái lên bàn tay khổng lồ kia.
Bàn tay khổng lồ cũng giống như biển sấm, sụp đổ ngay tại chỗ.
Không gian nhanh chóng khôi phục, mọi thứ trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Lâm Mặc Ngữ chân thành nói với vảy rồng: “Cảm ơn!”
“Đừng, lão tử không nhận nổi!” Antares cáu kỉnh nói.
Lâm Mặc Ngữ cũng không để ý: “Có nhận nổi hay không thì cũng phải cảm ơn ngươi.”
Antares hừ một tiếng: “Mau cút về đi, có đồ tốt.”
Nói xong Antares lập tức cắt đứt liên lạc.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ hơi nóng lên, có thể được Antares gọi là đồ tốt chắc chắn không phải là đồ tầm thường.
Chắc hẳn đó là vật hình tòa tháp kia, hắn đã tận mắt chứng kiến Antares tóm nó về.
Sấm sét biến mất, Lâm Mặc Ngữ cũng thu hồi lá chắn, rời khỏi tháp Cổ Lôi.
Tháp Cổ Lôi từ từ chìm xuống lòng đất, thành cổ Thần Hạ trở lại bình thường.
Mọi thứ trong thành cổ vẫn như cũ, như thể chuyện vừa xảy ra chưa từng xảy ra.
Phong Dật Minh là người đầu tiên quay lại: “Lâm thần tướng, thế nào rồi?”
Lâm Mặc Ngữ nhìn hắn ta một cái, nói: “Không sao.”
Phong Dật Minh thở phào nhẹ nhõm: “Lâm thần tướng, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút: “Cấp bậc của người còn kém một chút, nói ra cũng không hiểu.”
Phong Dật Minh bày ra vẻ khổ não, đây không phải là lần đầu tiên hắn ta nghe những lời này.
Lúc này Lâm Mặc Ngữ cũng hiểu rõ tại sao Antares và đại thần Côn Lôn không nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra khi đó.
Lúc đó mình còn trách bọn họ giấu giấu diếm diếm nhưng bây giờ hình như mình cũng trở thành như vậy.
Quả thật cho dù hắn có nói với Phong Dật Minh, có lẽ Phong Dật Minh cũng sẽ không hiểu.
Cho dù nghe hiểu thì có thể làm gì được đây.
Tốt nhất là không nên biết.
Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng nói: “Muốn biết càng nhiều thì nhanh chóng nâng cao bản thân đi.”
Đương nhiên Phong Dật Minh cũng hiểu đạo lí này: “Cảm ơn Lâm thần tướng đã ra tay tương trợ.”
“Nên làm thôi, ta đi đây!” Lâm Mặc Ngữ nói xong, kích hoạt vảy rồng, biến mất không thấy bóng dáng.
Phong Dật Minh thở dài nhẹ nhõm, thông báo tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường.
Thành cổ Thần Hạ đã một lần nữa khôi phục lại diện mạo trước đây.
Sự việc này không ảnh hưởng gì đến chức nghiệp giả thông thường, chỉ là một cảnh tượng hoành tráng hiếm gặp mà thôi.
Đối với Lâm Mặc Ngữ mà nói, quả thật là một trải nghiệm không tồi.
Đây là lần hắn chân chính mặt đối mặt với một cường giả đến từ bên ngoài thế giới.
Tuy hắn không biết cấp bậc thật sự của đối phương nhưng Lâm Mặc Ngữ lại một lần nữa ý thức được mình chưa đủ mạnh, cần phải cố gắng, cần phải không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn.
…
Antares nhìn Lâm Mặc Ngữ xuất hiện trước mặt mình, trêu chọc: “Ôi, vừa nghe có đồ tốt là đến cũng nhanh nhỉ!”
“Ngươi học hư rồi!” Lâm Mặc Ngữ lắc đầu thở dài.
Antares trả lời chẳng hề khách sáo: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.”
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục phản kích: “Vậy sao không thấy ngươi mang ta qua đây hả.”
“Sao mà mang? Mang ngươi ngủ cùng với ta à? Với cái tuổi thọ này của ngươi, ngủ một giấc là ngủ luôn cả đời.” Antares cực kì khinh bỉ.
Lâm Mặc Ngữ không muốn để ý đến tên này nữa, thực lực của tên này mạnh cấp bậc lại cao, cộng thêm vì là Long tộc nên trời sinh tuổi thọ dài.
Nghe nói nguyên tố Cự Long kém nhất cũng có tuổi thọ hàng vạn năm.
Dù sao về điểm này, mình không so lại được.
Lâm Mặc Ngữ vội vàng đổi chủ đề: “Đồ tốt mà ngươi nói, là gì vậy?”
“Hừ, biết rồi còn hỏi.”
Một tòa tháp nhỏ xuất hiện trước mặt Lâm Mặc Ngữ.
Chính là vật thể hình tháp mà trước đó hắn đã nhìn thấy thông qua tháp Cổ Lôi.
Lúc đó nó chiếu ra vô số tia chớp, chặn đi tầm nhìn, Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng của nó.
Xem ra bây giờ, thật sự chỉ là một tòa tháp nhỏ.
Lâm Mặc Ngữ nâng tòa tháp nhỏ, tòa tháp nhỏ chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay, trên đỉnh tháp lấp lóe tia chớp nhàn nhạt.
Lâm Mặc Ngữ nhìn càng ngày thấy quen mắt: “Đây không phải là tháp Cổ Lôi sao?”
Vẻ ngoài của tòa tháp nhỏ giống y hệt tháp Cổ Lôi trong thành cổ Thần Hạ, có thể nói nó giống đến chín phần.
Antares cười ha ha nói: “Mắt vẫn chưa mù, thế mà bị ngươi nhìn ra rồi.”
Lâm Mặc Ngữ không để ý tới Antares: “Mau nói đi, thứ này tốt chỗ nào vậy?”
Antares hơi nheo mắt lại, làm ra vẻ cao thâm, trầm ngâm hồi lâu mới thốt ra hai chữ: “Ngươi đoán xem!”