Chương 1375: Hóa ra thật sự có thần cung Côn Lôn (1)
Giống như ngươi nói với một người nguyên thủy rằng sau này sẽ có máy bay bay trên bầu trời, sẽ có xe lửa có thể chở hàng ngàn người, có ô tô có thể chạy bằng bốn bánh.
Có thể đã cố gắng hết sức để giải thích nhưng người nguyên thủy cũng sẽ không hiểu.
Nhưng nếu người nguyên thủy tận mắt nhìn thấy, tự mình ngồi lên đó, không cần nói họ cũng sẽ hiểu.
Bây giờ Lâm Mặc Ngữ cũng đang ở trong tình trạng như vậy.
Hắn biết pháp tắc, cũng từng tiếp xúc với pháp tắc, có thể cảm nhận rõ hơi thở của pháp tắc, thậm chí là phân biệt ra được sự mạnh yếu của pháp tắc.
Nhưng lại chẳng có cách nào khiến bản thân sử dụng được pháp tắc.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn chưa nhập môn, kém rất xa.
Không tiếp tục hỏi nữa, cho dù biết thì thế nào, bản thân có thể làm gì đây, chỉ thêm phiền não mà thôi.
Lâm Mặc Ngữ bắt đầu đặt dấu ấn linh hồn của mình lên lõi ở bên ngoài pháo đài Tru Thần.
Đây không phải là một quá trình ngắn, cần sự mài dũa trong thời gian dài.
Cấp bậc của vật phẩm ngoài lõi quá cao và đã vượt quá cấp Thần Thoại của thế giới này.
Cấp độ linh hồn của Lâm Mặc Ngữ chỉ mới cấp 92, miễn cưỡng vừa đủ tư cách.
Bước đầu Lâm Mặc Ngữ đặt dấu ấn linh hồn của mình cho nó, lấy được liên lạc ban đầu.
Sau đó thu vào thế giới linh hồn của mình, từ từ nuôi dưỡng, làm sâu dấu ấn.
Lúc này Lâm Mặc Ngữ nghe thấy Antares nói: “Thời đại này của các ngươi khá bi thảm. Vốn nên là một thời đại tươi đẹp, kết quả lại thành ra như thế này.”
“May mà có lão tử ở đây, nếu không… ha ha!”
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy nụ cười của Antares có hơi bỉ ổi, cái dáng vẻ này của nó, rất khó để diễn tả thành lời.
Sau đó nó la lên với Lâm Mặc Ngữ: “Tiểu tử thối, ngươi cố gắng lên nhé, đợi khi lão tử muốn chém giết trở lại mà ngươi còn chưa theo kịp thì lão tử không đợi ngươi đâu đấy.”
“Yên tâm, ta đi giết cùng ngươi!”
Trải nghiệm giống như nền tảng, không ngừng củng cố niềm tin của Lâm Mặc Ngữ.
Kẻ địch càng mạnh thì niềm tin vào việc trở nên mạnh mẽ của Lâm Mặc Ngữ càng bền bỉ.
Tham vọng sẽ không biến mất chứ đừng nói đến việc bị đánh bại.
Trên thực tế, trong thành cổ Thần Hạ của pháo đài Tru Thần, cùng với sự sáng lên của trận Truyền Tống, Mạnh An Văn và Phong Tu đồng thời bước ra.
Sau khi sự việc trước đó kết thúc, Phong Dật Minh đã gửi tin tức về quân đội.
Phong Tu gia chủ đương nhiệm của nhà họ Phong, thần kiếm Phong Tu đương thời nhận được tin tức liền liên lạc với Mạnh An Văn đầu tiên.
Cả hai đi vào không gian tầng sâu, tìm thấy lối đi thời không dẫn đến không gian hạ tầng, lại sử dụng lợi ích truyền tống của tháp Thần Hạ để đi thẳng đến thành cổ Thần Hạ.
Dưới tình huống bọn họ không cần dùng đến sức mạnh thì có thể ở trong thành cổ Thần Hạ khoảng một tiếng đồng hồ.
Phong Tu nhìn tháp Thần Hạ vẫn chưa bị thu lại, lẩm bẩm khen ngợi: “Lão Mạnh, sao ta lại cảm thấy tháp Thần Hạ của của mạnh hơn trước vậy.”
Mạnh An Văn khẽ cười: “Quả nhiên mạnh hơn một chút.”
Trong mắt Phong Tu tràn đầy hâm mộ: “Cũng đúng, ngươi đã cấp 96 rồi, cũng nên mạnh hơn rồi.”
Mạnh An Văn nói: “Ngươi cũng sắp rồi đó!”
Cấp của Phong Tu rất cao, cười lớn: “Đều là nhờ học trò ngoan của ngươi.”
Trên người Phong Tu cũng thấp thoáng tỏa ra hơi thở pháp tắc, hắn ta cũng đã tiếp xúc với pháp tắc, cách cấp 96 cũng không xa nữa.
Trong mắt Phong Tu tràn đầy niềm tự hào, nhà họ Phong truyền từ đời này sang đời khác, chưa từng có ai vượt qua cấp Thần cao cấp.
Hắn ta sẽ tạo ra tiền lệ cho nhà họ Phong, được định sẵn sẽ viết lại trang lịch sử cho nhà họ Phong.
Mạnh An Văn không nói gì, hắn ta nhìn tháp Thần Hạ thuộc về bản thân mình.
Quả thực tháp Thần Hạ đã trở nên mạnh hơn nhưng nguyên nhân trở nên mạnh mẽ hơn không phải là hắn ta, mà là Huyết Thần Bàn.
Thông qua việc sâu phân tích, học tập, mô phỏng của mình đối với Huyết Thần Bàn, cuối cùng đã tìm ra cách để tháp Thần Hạ tiến thêm một bước.
Còn có một lượng lớn vật liệu sắp lên cấp Huyền Thoại do Lâm Mặc Ngữ mang đến, cùng với một số vật liệu quý cấp Huyền Thoại, đủ để hắn ta tiến hành nâng cấp tháp Thần Hạ.
Tháp Thần Cấp có hi vọng đột phá cấp Huyền Thoại, được thăng cấp thành Thần Thoại.
Tất cả những điều này đều là Lâm Mặc Ngữ mang đến.
Mạnh An Văn thường nói với Bạch Ý Viễn, việc đúng đắn nhất mà hắn ta từng làm trong đời này chính là nhận Lâm Mặc Ngữ làm đệ tử.
Đã rất lâu rồi Mạnh An Văn không đến thành cổ Thần Hạ, trong mắt mang theo chút hoài niệm.
Phong Tu nói: “Vẫn còn nhớ năm đó, chúng ta mạo hiểm tìm kiếm trong không gian hạ tầng, nhiều lần suýt chết.”
“Nhiều năm không đến, hình như thành cổ còn náo nhiệt hơn năm đó chúng ta đến nữa.”