Chương 1376: Hóa ra thật sự có thần cung Côn Lôn (2)
Mạnh An Văn nói: “Quả thật, Nhân tộc chúng ta có được thành cổ Thần Hạ, tương đương với việc có chỗ dựa ở không gian hạ tầng, dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Hơn nữa, tác dụng của thành cổ Thần Hạ còn hơn thế này nữa. Ba tòa tháp Thần Hạ của chúng ta được tạo ra từ mô phỏng tháp Cổ Lôi.”
Trong mắt Phong Tu hiện lên sự kỳ lạ: “Rõ ràng chúng đều chế tạo mô phỏng theo tháp Cổ Lôi nhưng tác dụng của ba tòa tháp lại khác nhau, thực sự rất kỳ lạ.”
Mạnh An Văn lắc đầu: “Về điểm này, ta cũng không nghĩ ra.”
Ba tòa tháp Thần Hạ, tháp Thí Luyện, tháp Thần Hạ, tháp Diệt Ma đều được mô phỏng theo tháp Cổ Lôi để chế tạo ra.
Kết quả hiệu quả của ba tòa tháp lại khác nhau nhưng đều vô cùng mạnh mẽ, thuộc cấp Huyền Thoại, là vũ khí hàng đầu của đế quốc Thần Hạ.
Bọn họ không biết cấp bậc của tháp Cổ Lôi, chỉ có thể nhận được một chút ít trong đó.
Nhưng đối với đám người Mạnh An Văn thì như vậy đã quá đủ rồi.
Phong Dật Minh chạy tới, lần lượt hành lễ với hai người: “Tiếp kiến gia chủ, tiếp kiến An Thần!”
Phong Dật Minh nói: “Chúng ta không có nhiều thời gian, hãy nói rõ ràng tình hình đi.”
Phong Dật Minh ngay lập tức kể lại tình hình ngày hôm đó, Mạnh An Văn nghe xong, cả người bay lên không trung như tên lửa.
Tốc độ của hắn ta rất nhanh, trên người phủ một tầng hơi thở như nước chảy, hơi thở pháp tắc.
Điều mà Mạnh An Văn lĩnh ngộ được là trận đạo pháp tắc, trận đạo pháp tắc thiên biến vạn hóa, có thể biến đổi thành đủ loại hình dạng, hiện ra rất nhiều tác dụng tùy theo suy nghĩ của Mạnh An Văn.
Bây giờ pháp tắc đã hóa thành đôi cánh, khiến cho tốc độ của Mạnh An Văn nhanh như chớp.
Chỉ trong một giây, Mạnh An Văn đã xuất hiện ở độ cao năm vạn mét, ở đây đã là rìa của không gian tầng sâu.
Đi lên cao hơn sẽ chạm vào bức tường không gian, bên ngoài không gian là gì thì vẫn chưa biết.
Mạnh An Văn đã từng tìm tòi một lần, nhanh chóng thảm hại quay về.
Thế giới ngoài không gian điên cuồng hỗn loạn, vô cùng đáng sợ.
Lúc đó suýt chút nữa hắn ta đã bị không gian hỗn loạn điên cuồng xé nát.
Hai giây sau khi Mạnh An Văn đến, Phong Tu cũng bay lên.
Chỉ xét về tốc độ, Phong Tu đã tụt lại phía sau Mạnh An Văn quá xa.
Trong mắt Phong Tu mang theo sự hâm mộ, đây chính là sự khác biệt giữa cấp 95 và cấp 96.
Sự khác biệt của một cấp bậc chính là sự khác biệt giữa trời và đất.
Mạnh An Văn cảm nhận được nơi này: “Chắc hẳn nơi này là khởi điểm của nguyên tố điện, ta có thể cảm nhận được ở đây đã từng có nguyên tố điện vô cùng đáng sợ, hơn nữa với uy lực và số lượng nguyên tố điện, cho dù ngươi và ta tiến vào cũng sẽ phải chết.”
Phong Tu hỏi: “Vậy có thể phán đoán được, là do con người tạo ra hay do tự nhiên tạo thành không.”
Ánh mắt của Mạnh An Văn rơi vào bức tường không gian đã được sửa chữa hoàn toàn, Mạnh An Văn không nhìn ra được gì.
Nhìn một lúc, Mạnh An Văn lắc đầu: “Rất khó phán đoán.”
Phong Tu nói: “Nghe Dật Minh nói lúc đó Lâm thần tướng cũng có mặt ở đó, chắc Lâm thần tướng cũng biết một chút, chúng ta lại đi hỏi thử.”
Hai người cùng nhau đáp xuống, Phong Tu hỏi Phong Dật Minh: “Lúc đó Lâm thần tướng đã nói thế nào?”
Phong Dật Minh nói thật: “Lâm thần tướng nói, nếu ta muốn biết nhiều hơn thì hãy nhanh chóng nâng cao bản thân.”
Hắn ta không hề thêm mắm dặm muối, chỉ thuật lại nguyên văn câu nói của Lâm Mặc Ngữ.
Phong Tu nói: “Xem ra có vẻ như Lâm thần tướng đã biết một chút.”
Mạnh An Văn gật gật đầu: “Ta trở về hỏi hắn, Phong đoàn trưởng, kéo tháp Cổ Lôi lên, ta đi vào tháp nhìn thử.”
Phong Dật Minh làm theo, kéo tháp Cổ Lôi lên.
Mạnh An Văn tiến vào tháp, đi tới lõi, thử tiến hành khai thông với lõi.
Mấy phút sau, Mạnh An Văn lại đi ra khỏi tháp, lắc đầu với Phong Tu: “Lõi từ chối khai thông với ta.”
Phong Tu hơi giật mình: “Tại sao?”
Mạnh An Văn lắc đầu: “Không biết, chắc Tiểu Ngữ sẽ biết.”
“Vậy được rồi, chỉ có thể quay lại hỏi Lâm thần tướng.”
Cuộc điều tra lần này của hai người chẳng có kết quả gì.
Tuy nhiên, từ miêu tả của Phong Dật Minh, có thể cảm nhận được rằng chắc chắn lúc đó có điều gì đó đã thay đổi.
Mạnh An Văn nhìn bầu trời: “Hy vọng không phải chuyện xấu.”
…
Ở dãy núi Côn Lôn, gió tuyết hàng nghìn năm chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Thỉnh thoảng, trong gió tuyết mang theo một tia bi thương, tựa như thần linh đang khóc.
Thậm chí còn có người thêu dệt nên những câu chuyện tuyệt đẹp về nó.
Lâm Mặc Ngữ đoán sự bi thương khó hiểu kia có thể là đại thần Côn Lôn đang thương nhớ vợ của mình
Bản thể của đại thần Côn Lôn đang ngủ sâu, ý thức hóa thành một thể nguyên tố, càng như vậy thì càng đau khổ.
Nếu thật sự mãi mãi nhìn vào giấc ngủ sâu, vậy thì cũng sẽ không phải đau khổ nữa.