Chương 1377: Tuy tái tạo thần thể khó nhưng có hy vọng (1)
Ông thương nhớ vợ của mình, vẫn luôn tìm người có thể tìm về được thần cách của thần Thánh Âm của mình.
Nhưng ngàn năm nay cũng chưa tìm được người phù hợp.
Lâm Mặc Ngữ có thể hiểu được tâm tình vội càng lại không dám quên này.
Lâm Mặc Ngữ lại lên núi, lần này hắn đi rất nhanh, gần như là chạy tới đỉnh núi.
Giữa đường đi có người nhìn thấy hắn như vậy, không ít người cười nhạo hắn.
Chạy trên đỉnh Côn Lôn, e là sẽ có kết cục thảm hại.
Càng lên tới đỉnh núi, áp lực càng lớn.
Hầu hết mọi người đều chống lại áp lực để tiến về phía trước, làm gì có ai như Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ không quan tâm đến áp lực, lên đến đỉnh núi với tốc độ nhanh nhất.
Trên đỉnh núi, hắn không vào phó bản, mà lấy ra chiếc chuông gió của thần Thánh Âm.
Âm thanh của chuông gió nhẹ nhàng vang lên, sau đó nhanh chóng lan rộng ra trong gió tuyết, trong chớp mắt truyền khắp toàn bộ dãy núi Côn Lôn.
Trong khu trú quân, các chức nghiệp giả đều nghe thấy tiếng chuông gió.
“Tiếng chuông gió đến từ đâu vậy.”
“Nghe hay thật đấy, giống như một bài hát vậy.”
“Sao ta lại tràn đầy tinh thần chiến đấu thế này, thật sự muốn vào phó bản ngay lập tức, tìm quái vật để đấu một trận.”
“Không, ta nghe thấy tiếng chuông gió có hơi buồn bã, cảm giác hơi đau lòng.”
Mọi người bàn tán sôi nổi, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Mọi người đều có cảm giác khác nhau khi nghe thấy tiếng chuông gió.
Lâm Mặc chỉ rung chuông gió, âm thanh phát ra chỉ là âm thanh bình thường, không phải Linh Hồn Chi Âm.
Ngàn người ngàn âm thanh, hàng ngàn người nghe thấy tiếng chuông gió thì sẽ có hàng ngàn loại cảm xúc.
Những người quả cảm, nhiệt huyết khi nghe thấy sẽ tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Người nhát gian khi nghe thấy thì sẽ có cảm giác sợ hãi.
Người trong lòng có nỗi buồn khi nghe thấy sẽ cảm thấy vô cùng bi thương.
Người có tâm địa dịu dàng khi nghe thấy sẽ cảm thấy vạn vật ai cũng đáng thương…
Đột nhiên có người chỉ vào đỉnh Côn Lôn nói: “Mau nhìn đi, trên đỉnh núi có cung điện!”
Trong ánh mắt của mọi người, một cung điện lộng lẫy xuất hiện trên đỉnh Côn Lôn.
Thần cung Côn Lôn hiện lên trong mây mù.
Gió tuyết nghìn năm không dứt bỗng dừng lại, hàng nghìn tia sáng từ trên trời chiếu xuống phủ lên thần cung Côn Lôn, tuyệt đẹp vô ngần.
Mọi người đều sửng sốt, đây là cảnh tượng họ chưa bao giờ được nhìn thấy.
“Hóa ra trên đỉnh Côn Lôn thật sự có thần cung.”
“Thần cung Côn Lôn! Là thần cung Côn Lôn! Thật sự có thần cung Côn Lôn!”
“Truyền thuyết thế mà là thật, tương truyền có thần linh sống trong thần cung Côn Lôn.”
“Thật sự muốn đi lên xem thử.”
Các chức nghiệp giả kinh ngạc kêu lên không dứt.
Sau đó bọn họ nhìn thấy có người bay vào thần cung Côn Lôn thì ai ai cũng há hốc mồm.
Đột nhiên, núi Côn Lôn rung chuyển.
Vô số chức nghiệp giả đều đang bay lên, muốn đi vào thần cung Côn Lôn.
Đây vẫn là lần đầu tiên thần cung Côn Lôn thực sự hiện ra trước mặt thế nhân.
Sau khi nó xuất hiện, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy trên người nhẹ bẫng, sự trói buộc của Cấm Không biến mất.
Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng bay lên, hướng về phía thần cung Côn Lôn.
Chỉ có hắn có thể bay, những chức nghiệp giả khác vẫn không thể bay.
Họ đang chạy cực nhanh nhưng nhanh chóng đụng phải một bức tường.
Một luồng áp lực cực lớn từ trên trời giáng xuống, rơi trên đỉnh Côn Lôn.
Những người đang chạy nhanh không kịp đề phòng, lần lượt ngã xuống đất, cực kì nhếch nhác.
Áp lực khổng lồ gấp mấy lần bình thường, bọn họ hoàn toàn không thể chống lại.
Thần cung Côn Lôn tuy ở trong tầm mắt nhưng lại xa tận chân trời, rất khó để vượt qua.
Đám chức nghiệp giả không ngừng thử, kết quả vẫn vậy.
Bọn họ cũng nhận ra rằng, có lẽ thần linh trong thần cung Côn Lôn không muốn bọn họ đi qua.
Nói cách khác, bản thân không đủ tư cách.
Cũng có người bắt đầu suy đoán cái người có đủ tư cách vào thần cung Côn Lôn đó có thân phận gì.
Khoảng cách quá xa, bọn họ không thể nhìn thấy rõ tướng mạo của Lâm Mặc Ngữ.
Chỉ có thể phán đoán từ hình dáng, đó là Nhân tộc.
…
Lâm Mặc Ngữ bay vào thần cung Côn Lôn, tiến vào khu vườn không nhuốm bụi trần.
Trước khi bước vào, Lâm Mặc Ngữ còn cố ý dùng sức mình lau đế giày để thể hiện sự tôn trọng.
Đại thần Côn Lôn đã chờ đợi với khuôn mặt tràn đầy ý cười, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy sự kích động trong mắt ông.
Không nói nhiều lời thừa thãi khách sáo, Lâm Mặc Ngữ trực tiếp giao thần cách của thần Thánh Âm cùng với chuông Thánh Âm cho đại thần Côn Lôn.
Đại thần Côn Lôn đã cẩn thận nhận lấy.
Ông nâng niu thần cách như thể có được báu vật, trong mắt tràn ngập tình yêu thương nồng đậm.
Dường như trong mắt ông, thần cách trước mắt không chỉ là thần cách mà còn là người ông yêu thương nhất.