Chương 1378: Tuy tái tạo thần thể khó nhưng có hy vọng (2)
Sau đó, thần lực đáng sợ tuôn ra từ trên người đại thần Côn Lôn, một tia sáng đầy màu sắc bắn thẳng lên trời.
Thần lực từ thần cung Côn Lôn tràn ra ngoài, nhanh chóng bao phủ cả dãy núi Côn Lôn.
Bên tai vang lên một tiếng ầm, đỉnh Côn Luân bắt đầu rung chuyển dữ dội, sau đó dãy núi Côn Lôn cũng bắt đầu rung chuyển.
Dãy núi Côn Lôn trải dài hàng nghìn km không ngừng rung chuyển, cảnh tượng như vậy chưa từng xảy ra trong lịch sử Nhân tộc.
Vô số lớp tuyết bay ngược lên trời, tụ lại trên bầu trời, tạo thành mây mù.
Trong dãy núi Côn Lôn, vô số sinh linh quái vật gầm lên trời, bọn chúng cống hiến sinh mệnh lực khổng lồ của mình.
Toàn bộ thực vật trong dãy núi Côn Lôn, cũng như vậy, bọn chúng cũng cống hiện sinh mệnh lực của chính mình.
Dường như toàn bộ dãy núi Côn Lôn đang hồi phục.
Lâm Mặc Ngữ không thể tưởng tượng được dãy núi Côn Lôn có quy mô như vậy có thể sở hữu sinh mệnh lực mạnh mẽ đến mức nào.
Hắn đoán được đại thần Côn Lôn muốn làm gì, có hơi khó tin.
Chuyện mà đại thần Côn Lôn đang làm gần như là không thể.
Những sinh mệnh lực này đang tụ lại trong không trung, sau đó biến thành một tia sáng bắn vào thần cách của thần Thánh Âm.
Thần cách bỗng phóng ra ánh sáng chói mắt, chói lóa đẹp vô ngần.
Sức mạnh của sinh mệnh quá lớn, xuất hiện sự biến chất, từ vô hình trở thành hữu hình.
Lâm Mặc Ngữ tận mắt chứng kiến một cơ thể đang thành hình.
Cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy run sợ, biến sự mục nát thành cái thần kỳ, gần như phá vỡ nhận thức trước kia của hắn.
Quá mức lạ thường, quả thực không khác gì bịa đặt.
Không chỉ có sinh mệnh lực, trong sinh mệnh lực còn hòa lẫn sức mạnh thuộc về thần Thánh Âm.
Thần cách được kích hoạt, Pháp Tắc nở rộ trong sự rực rỡ.
Ngàn vạn dòng Pháp Tắc như những sợi chỉ mảnh, dệt nên sinh mệnh lực lại với nhau.
Thần thể vừa mới hình thành được bao phủ bởi ánh hào quang, xinh đẹp tráng lệ.
Lâm Mặc Ngữ đã từng nhìn thấy bức tượng thần Thánh Âm trong cung điện của Thủy Thần, lúc đó nàng ấy đứng sánh vai với đại thần Côn Lôn.
Lúc này, thần Thánh Âm lại xuất hiện, còn sống động hơn cả bức tượng.
Chưa đầy một phút, việc tái tạo thần thể đã hoàn tất, đại thần Côn Lôn đặt thần cách lên trán của thần thể.
Thần cách nhanh chóng chui vào cơ thể, biến mất không thấy đâu.
Sau đó một luồng thần lực dâng lên, chuông gió phát ra âm thanh lớn, chuông Thánh Âm kêu vù vù, tự động bay vào tay thần Thần Âm.
“Thần Thánh Âm sắp sống lại ư?” Lâm Mặc Ngữ đè nén sự sợ hãi ở trong lòng.
Đại thần Côn Lôn quá mạnh, mạnh đến mức hắn hơi không xác định được.
Trong nhận thức của Lâm Mặc Ngữ, cấp Đại Thần, cũng chính là siêu thần giả cấp Bán Siêu Thần sẽ không thể mạnh đến mức này.
Nhưng những gì đại thần Côn Lôn đang làm bây giờ hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết của hắn.
Thần Thánh Âm cũng cực kì xinh đẹp, thần lực cuồn cuộn khắp người, sức mạnh Pháp Tắc bao phủ toàn thân.
Nàng ấy như sắp tỉnh lại, đại thần Côn Lôn đưa tay ấn vào mắt nàng ấy, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đã nhé, đừng dậy, ngoan.”
Theo câu nói này của ông, hơi thở của thần Thánh Âm nhanh chóng trở nên yên ả.
Đại thần Côn Lôn giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, thì thầm vào tai thần Thánh Âm: “Ngủ một giấc thật ngon nhé, lát nữa ta sẽ đánh thức ngươi. Yên tâm, ta ở đây, đừng sợ.”
Hơi thở của Thần Thánh Âm hoàn toàn lắng xuống, thực sự chìm vào giấc ngủ sâu.
Đại thần Côn Lôn phất tay, thần Thánh Âm tự động bay lên, được một sức mạnh vô hình nâng lên bay về phía sau thần cung.
Dãy núi Côn Lôn cuối cùng đã yên bình trở lại, tất cả các lớp tuyết lại rơi xuống.
Cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì nhưng mà nhanh chóng bị người ta phát hiện ra sự khác thường.
Thực vật ở dãy núi Côn Lôn đã héo tàn trên diện rộng, dù chưa chết nhưng cũng trông như sắp chết.
Lớp tuyết đã giảm đi một nửa, lớp tuyết vốn dĩ giẫm một cái thôi là đã lên đến đầu gối, bây giờ chỉ có thể lấp ngang bàn chân.
Các sinh linh khác ở dãy núi Côn Lôn đều đã biến mất, giống như là đã đi trốn để khôi phục nguyên khí vậy.
Toàn bộ dãy núi Côn Lôn trở nên trầm lặng.
Thần cung Côn Lôn trên bầu trời cũng biến mất, lại ẩn đi, biến mất khỏi tầm mắt của thế nhân.
Ngoại trừ người có liên quan là Lâm Mặc Ngữ thì không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ mới mấy phút ngắn ngủi, dãy núi Côn Lôn đã trải qua những thay đổi long trời lở đất.
Lâm Mặc Ngữ đã tận mắt chứng kiến cái gọi là kỳ tích, cái gì gọi là chết đi sống lại.
Đại thần Côn Lôn thở dài một hơi nhẹ nhõm, Lâm Mặc Ngữ có thể nhìn ra được ông rất mệt mỏi.
Hơi thở cũng trở nên không ổn định, một loạt hành động vừa rồi đã tiêu hao cực kì nhiều.
Đại thần Côn Lôn khom người thật sâu với Lâm Mặc Ngữ: “Cảm ơn.”
Lâm Mặc Ngữ không hổ thẹn nhận lấy: “Có thể nói cho ta biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?”
Đại thần Côn Lôn nhẹ nhàng nói: “Lẽ ra ta nên nói với ngươi. Có phải ngươi cảm thấy, ta đã dùng cách gì để khiến vợ ta sống lại?”