Chương 1379: Ăn luôn thì có hơi lãng phí (1)
Lâm Mặc Vũ gật đầu, quả thực hắn đã cho là như vậy...
Nếu đại thần Côn Lôn thực sự có thể hồi sinh thần linh chỉ bằng một thần cách, vậy thì Thủy Thần sẽ được cứu, cũng sẽ có thể cứu được thần Sinh Mệnh.
Đại thần Côn Lôn lắc đầu: “Chỉ sợ phải khiến ngươi thất vọng rồi, ta chưa có cái năng lực này, có thể khiến người chết sống lại.”
“Thực ra vợ của ta cũng chưa hoàn toàn ngã xuống, nàng ấy còn sót lại một tia tàn hồn ẩn giấu trong thần cách, nhờ vào sức mạnh thần cách để sống tiếp.”
“Ta chỉ là dùng sinh mệnh lực đã tích lũy mấy ngàn năm trong dãy núi Côn Lôn để tái tạo thần thể của nàng ấy, cho thần cách của nàng ấy có chỗ dựa.”
“Thần linh bọn ta không giống với Nhân tộc các ngươi, cơ thể các ngươi có thể tái tạo, Nhân tộc các ngươi gãy tay gãy chân còn có thể mọc lại, nếu cái gì cũng không còn thì chẳng thể mọc lại được nữa.”
Lâm Mặc Ngữ hiểu đã hiểu, nói như vậy, thần Thánh Âm tương đương với việc bị thương nặng, chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong trạng thái ngủ sâu, sinh mệnh của thần linh có thể kéo dài rất nhiều năm, có lẽ sau này sẽ có cơ hội hồi phục lại.
Nhưng đã hàng ngàn năm trôi qua, thật sự sẽ có cơ hội ư?
Lâm Mặc Ngữ mang theo sự nghi ngờ: “Nhưng thật sự còn có cơ hội sao? Thủy Thần có nói, rất khó!”
Đại thần Côn Lôn hơi kinh ngạc: “Ngươi gặp được Thủy Thần ư? Nàng ấy tỉnh rồi à?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Cơ duyên xảo hợp, ta đánh thức nàng ấy. Nàng ấy đã kể chuyện xảy ra vào năm đó với ta, bây giờ nàng ấy lại ngủ sâu rồi.”
Đại thần Côn Lôn khẽ thở dài: “Không ngờ nàng ấy lại bằng lòng nói với ngươi chuyện năm đó, xem ra nàng ấy rất coi trọng ngươi.”
Lâm Mặc Vũ thấy hơi kỳ quái, không hiểu tại sao đại thần Côn Lôn lại nói như vậy.
Đại thần Côn Lôn tiếp tục nói: “Ánh mắt của Thủy Thần rất chuẩn, nàng ấy nói rất khó nhưng cũng không nói hoàn toàn không thể, nên vẫn còn hy vọng.”
“Mặc dù năm đó nàng ấy bị đánh rơi khỏi thần đàn nhưng người chỉ huy đằng sau cuộc đại chiến năm đó cũng chính là nàng ấy.”
“Ta tin những gì nàng ấy nói.”
Quả thực lúc đó Thủy Thần chỉ nói rất khó, cũng không nói là hoàn toàn không thể.
Xem ra, thực sự có một tia hy vọng.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Ta muốn thỉnh giáo một vấn đề.”
“Ngươi hỏi đi, ta sẽ nói cho ngươi tất cả những gì ta biết.” Lần này đại thần Côn Lôn vô cùng sảng khoái, không hề do dự.
Tuy rằng giữa ông và Lâm Mặc Ngữ chỉ là giao dịch nhưng ông cũng vô cùng cảm kích Lâm Mặc Ngữ.
Ông có thể trùng phùng với vợ mình tất cả là nhờ vào Lâm Mặc Ngữ.
Đây là một đại ân, phải báo đáp.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Tôi muốn hỏi chuyện liên quan đến phó bản cao cấp thần cung Côn Lôn, trang bị trong đó có hơi bất thường.”
Đại thần Côn Lôn cười lớn: “Ý ngươi là có quá nhiều trang bị phải không?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Đúng vậy, quá nhiều.”
Đại thần Côn Lôn xòe hai tay nói: “Ta cũng không biết.”
Hả?
Lâm Mặc Vũ sửng sốt, sao có thể như thế được.
Đại thần Côn Lôn nói: “Trước đây ta đã nói với người, ta và vợ ta khác với những thần linh khác, trước đây bọn ta không phải là thần linh, mà là Nhân tộc.”
“Trong trận đại chiến, đại thần Côn Lôn cùng với thần Thánh Âm tiền nhiệm đều ngã xuống, bọn họ chính là vợ chồng.”
“Ta và vợ ta nhận mệnh, tiếp nhận thần cách của bọn họ, trở thành thần linh...”
Đại thần Côn Lôn đã kể với Lâm Mặc Ngữ về quá khứ của ông.
Gió tuyết lại rơi, gió lạnh thổi vào cảm xúc nồng nhiệt của đại thần Côn Lôn, cũng trở nên ấm áp.
Trong khi kể chuyện, thỉnh thoảng đại thần Côn Lôn sẽ nhìn về phía sau cung điện.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy nếu không có mình ở đó, chắc chắn ông đã đi vào với thần Thánh Âm.
Từ mỗi cử chỉ, lời nói và hành động của đại thần Côn Lôn, có thể nhìn ra được tình cảm của bọn họ cực kì sâu sắc.
Dù hàng ngàn năm đã trôi qua nhưng vẫn không hề thay đổi.
Câu chuyện được đại thần Côn Lôn kể.
Năm đó khi đại chiến vừa nổ ra, cả đại thần Côn Lôn và thần Thánh Âm đều ngã xuống, để lại hai mảnh thần cách.
Sau khi thử nghiệm, trong Nhân tộc có một đôi vợ chồng vô cùng phù hợp kế thừa thần cách, trở thành đại thần Côn Lôn mới và thần Thánh Âm tân nhiệm.
Thế là, sau một loạt thao tác, cả hai đã kế thừa thành công thần cách, từ Nhân tộc biến thành thần linh.
Lúc đó giữa Nhân tộc và thần linh đã đoàn kết nhất trí, toàn lực chiến đấu với bên ngoài, không phân biệt nọ kia.
Thất bại chính là diệt vong, đây là trận chiến ngươi chết ta sống, không có bất kì đạo lí gì để nói cả.