Chương 1381: Ăn luôn thì có hơi lãng phí (3)
Nhưng ông không muốn hủy Tuyết Thảo Vương, dù sao khó lắm mới trở thành thần linh.
Thế là ông đã bỏ Tuyết Thảo Vương vào trong phó bản cấp sơ đẳng thần cung Côn Lôn.
Quả nhiên, sau đó Tuyết Cỏ Vương biến thành thần linh, tự xưng là Côn Lôn Tuyết Thần.
Kết quả là lại chết trong tay Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ cũng không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy, quả thật là rất trùng hợp.
Nghe xong lời của đại đại thần Côn Lôn, Lâm Mặc Ngữ đã quyết định nước chảy nhỏ dòng chảy sẽ dài (*), bản thân không dùng mà đem nó đi trồng.
(*) Nước chảy nhỏ dòng chảy sẽ dài: ví với việc dùng ít thì lâu hết, sử dụng sức người, sức của tiết kiệm thì không lúc nào thiếu
Về phần trồng ở đâu, hắn cũng đã nghĩ đến.
Nếu Tuyết Thảo Vương Côn Lôn có thể hấp thụ đủ loại nguyên tố, hơn nữa nồng độ càng cao càng tốt.
Còn chỗ nào tốt hơn tháp Cổ Lôi đây.
Bây giờ mình đã có thể điều khiển lõi ngoài của tháp Cổ Lôi, hôm đó hắn cũng đã tận mắt chứng kiến nó giải phóng nguyên tố như thế nào.
Lâm Mặc Ngữ biết rằng mình không thể giống như vị cường giả bên ngoài thế giới, phóng ra được nguyên tố điện mạnh mẽ như vậy.
Nhưng dù chỉ một phần thôi, vậy cũng đã đủ rồi.
Lâm Mặc Ngữ lập tức cất Tuyết Thảo Vương Côn Lôn vào.
Giao dịch lần này đến đây là xong, Lâm Mặc Ngữ rất hài lòng với kết quả của cuộc giao dịch.
Tuyết Thảo Vương Côn Lôn quả thực là một thứ tốt, nếu có thể sản xuất ra số lượng lớn, nó sẽ có tác dụng vô cùng quan trọng với bản thân hay là Nhân tộc.
Lâm Mặc Ngữ cũng biết nếu mình còn ở lại nữa thì đại thần Côn Lôn sẽ thật sự ra tay đuổi người.
Ánh mắt của ông đã hơi sốt ruột, sốt ruột đến với vợ mình.
Lâm Mặc Ngữ rất biết điều nói lời cáo biệt rồi mau chóng rời đi.
Sau khi rời khỏi thần cung Côn Lôn, Lâm Mặc Ngữ không rời khỏi núi Côn Lôn mà đi quay đầu chui vào phó bản cấp cao thần cung Côn Lôn.
Khó lắm mới đến một chuyến, không vào kiểm hàng thì cũng quá thiệt.
Lâm Mặc Ngữ lại hóa thân thành sát thủ phó bản, càn quét khắp chốn.
Cấp 76, quân đoàn Vong Linh hơn 20 vạn, càn quét trong phó bản như lũ châu chấu.
Người khác phó bản, đều lấy ít đánh nhiều, phải đối mặt với sự bao vây tấn công của những con quái vật nhiều gấp nhiều lần mình.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn ngược lại, hắn lấy ít đánh nhiều, tiến hành tiêu diệt lũ quái vật trong phó bản.
Mỗi con quái vật bị ít nhất hàng trăm con chiến sĩ Vong Linh cùng với Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo vây đánh, bên ngoài còn có càng nhiều Khô Lâu oanh tạc điên cuồng.
Nếu con quái vật mà biết chửi thì chắc chắn có thể chửi Lâm Mặc Ngữ đến hộc máu.
Quả thật có hơi quá đáng.
Đặc biệt khi đánh BOSS, Khô Lâu Vương xuất hiện, xoẹt xoẹt hai cái, trực tiếp giết chết ngay lập tức.
Thuộc tính của Côn Lôn Cự Ưng tốt xấu gì cũng là BOSS cấp Thế Giới, Lâm Mặc Ngữ thực sự không chừa cho nó một chút mặt mũi nào.
Lâm Mặc Ngữ tỏ vẻ mình đang rất vội, thật, thật hơn cả vàng.
Lần này, hiệu suất của Lâm Mặc Ngữ đã được cải thiện hơn trước.
Ban đầu đánh một trận phải cần 30 phút, bây giờ chỉ mất 25 phút.
Chỉ nửa ngày sau, không gian lưu trữ lại đầy.
Lâm Mặc Ngữ mang bao lớn bao nhỏ rời khỏi dãy núi Côn Lôn.
Trong tiểu viện Bạch Thần không một bóng người.
Lâm Mặc Ngữ thấy hơi kỳ lạ nhìn vào khoảng sân trống huơ trống hoác.
Tuy người đã đi nhưng nước vẫn còn bốc hơi.
Ở đây có một trận pháp do Mạnh An Văn bố trí, không ngừng đun nước, đồng thời cũng không ngừng hấp thu nguyên tố nước, sẽ không bị đun cạn.
Lâm Mặc Ngữ ném toàn bộ thu hoạch xuống đất, dọn sạch không gian lưu trữ.
Gần một nghìn trang bị đủ hình đủ dạng chất thành núi, còn có bộ đồ gần một trăm năm Côn Lôn.
Lâm Mặc Ngữ tin rằng sẽ luôn có thể kết hợp ra một bộ đồ Côn Lôn có cùng thuộc tính.
Sau khi dọn sạch không gian lưu trữ, Lâm Mặc Ngữ tập trung vào Tuyết Thảo Vương Côn Lôn.
Tuyết Thảo Vương Côn Lôn muốn phát triển mạnh mẽ thì cần có lượng nguyên tố khổng lồ.
Ưu điểm của nó là có thể hấp thụ nhiều nguyên tố khác nhau nhưng phải thuần khiết.
Trong cùng một thời gian chỉ có thể hấp thụ một loại chứ không thể hấp thu lung tung.
Khi đại thần Côn Lôn trồng nó, nguyên tố mà ông cho chính là sinh mệnh lực.
Sinh mệnh lực cũng có thể được coi là một loại nguyên tố.
Nhưng mà Lâm Mặc Ngữ không có nhiều sinh mệnh lực như vậy để cho nó.
Hắn lấy Côn Lôn Tuyết Thảo ra, tìm một khoảng đất trống để trồng nó xuống, sau đó lại lấy ngoại tháp Cổ Lôi ra.
Bây giờ ngoại tháp Cổ Lôi đã có dấu ấn linh hồn của hắn, đã có thể khống chế được một phần nhỏ.
Dưới sự khống chế của Lâm Mặc Ngữ, nguyên tố điện trong trời đất bị hút lấy, được tháp Cổ Lôi chuyển đổi rồi lại giải phóng ra.
Côn Lôn Tuyết Thảo bỗng phấn chấn hẳn lên, hấp thụ nguyên tố điện vào trong cơ thể.