Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1383 - Chương 1383: Ở Cấp 92 Đã Có Thể Nắm Giữ Pháp Tắc? (2)

Chương 1383: Ở cấp 92 đã có thể nắm giữ pháp tắc? (2)
Nhưng hắn đè nén lại nội tâm xao động, để cho hắn lần nữa tỉnh táo lại, lần nữa bắt đầu xem xét Tuyết Thảo Vương Côn Lôn.

Phải thừa dịp cái loại cảm giác này còn chưa có biến mất, lần nữa cảm thụ một phen.

Chỉ là sau khi trải qua chuyện trước đó, Lâm Mặc Ngữ phát hiện nội tâm của hắn không có cách nào hoàn toàn yên tĩnh lại.

Mặc dù mặt ngoài nhìn qua đã bình tĩnh như trước nhưng trong lòng lại ầm ầm dậy sóng, khó mà thật sự bình ổn.

Cảm giác trước đó dần dần biến mất theo thời gian, cũng không còn cách nào nắm bắt được.

Lâm Mặc Ngữ khẽ thở dài, không thể không từ bỏ.

“Tiểu Ngữ.”

Bên tai vang lên giọng nói của Mạnh An Văn.

Lâm Mặc Ngữ quay người nhìn lại: “Lão sư, ngài đã trở về.”

Mạnh An Văn ừ một tiếng, hắn ta thấy được trang bị vũ khí chất đống như núi, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Ngươi lại đến thần cung Côn Lôn nhập hàng à?”

Mạnh An Văn khó được câu nói đùa, dùng hai chữ nhập hàng.

Lâm Mặc Ngữ cũng nhịn không được cười lên: “Lão sư, ngài nói đùa.”

Mạnh An Văn hướng về phía Lâm Mặc Ngữ vẫy tay: “Tới uống trà, lão sư có chuyện hỏi ngươi.”

Lâm Mặc Ngữ đã từng pha trà ngon cho Mạnh An Văn, cũng rót cho mình một chén, uống một chén trà nóng vào trong bụng, cảm giác dường như lòng của hắn bình tĩnh lại một chút.

Nhưng cũng chỉ là bình tĩnh mặt ngoài, nội tâm hiện tại vẫn không ngừng suy tư về chuyện liên quan tới pháp tắc Sinh Mệnh.

Mạnh An Văn hỏi: “Ngươi hãy nói một chút về chuyện đã phát sinh mấy ngày trước bên trong thành cổ Thần Hạ, nói hết điều ngươi biết được ra.”

Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Lão sư, ngài đến thành cổ Thần Hạ?”

Mạnh An Văn nhấp một ngụm trà: “Đúng vậy, ta cùng đi với Phong lão đầu nhưng không điều tra ra gì cả.”

“Ngươi hẳn phải biết, thành cổ Thần Hạ rất quan trọng đối với Nhân tộc, nếu xuất hiện sự thay đổi bất thường thì tất nhiên muốn đi điều tra rõ ràng, để đề phòng vạn nhất.”

Tầm quan trọng của thành cổ Thần Hạ đối Nhân tộc không cần nói cũng biết.

Mạnh An Văn đã hỏi, đương nhiên Lâm Mặc Ngữ không thể không trả lời.

Lâm Mặc Ngữ suy tư trong đầu, xác định xem lời nào có thể nói lời nào không thể nói.

Trong giọng nói thoáng có hơi do dự: “Lão sư, có mấy lời ta không biết có thể hay không, nếu như nói, ngài phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Mạnh An Văn khẽ cười nói: “Ngươi cũng quá coi thường ta, tốt xấu gì ta cũng là giết ra trong máu, còn có chuyện gì có thể đánh bại được ta.”

Lâm Mặc Ngữ nhỏ giọng nói: “Vậy ta nói, ngài hẳn phải biết, thành cổ Thần Hạ cũng không phải là vật sở hữu của Nhân tộc chúng ta…”

Mạnh An Văn lập tức mở to hai mắt nhìn, Lâm Mặc Ngữ vậy mà nói thành cổ Thần Hạ cũng không phải là thuộc sở hữu của Nhân tộc.

Hắn ta nghĩ tới các loại khả năng, có khả năng đơn giản nhất chính là Ác Ma Vực Thẳm hoặc Long tộc đã dùng một số thủ đoạn đặc biệt, muốn tạo bất lợi đối với thành cổ Thần Hạ.

Thật không nghĩ đến, câu nói đầu tiên của Lâm Mặc Ngữ lại là điều này.

Chẳng qua Mạnh An Văn coi như trấn định, sau khi nhấp một ngụm trà ra hiệu Lâm Mặc Ngữ nói tiếp.

Lâm Mặc Ngữ nói: “Thành cổ Thần Hạ ở ngàn năm trước, thời điểm đế quốc Thần Hạ còn chưa có kiến quốc*, từ ngoại giới mà đến, rơi vào không gian hạ tầng."

(*) thành lập một quốc gia

“Sau được tổ tiên đế quốc Thần Hạ chúng ta phát hiện, cuối cùng đã được thành cổ thừa nhận, mới được sử dụng cho đến nay.”

“Lần này, có cường giả ngoại giới, cưỡng ép xé rách ranh giới không gian, muốn lấy thành cổ Thần Hạ đi.”

Mạnh An Văn càng nghe càng kinh hãi, cảm giác như là đang nghe chuyện thần thoại xưa.

Mặc dù cấp độ của hắn ta đã là cao nhất Nhân tộc nhưng còn chưa tới cấp Bán Siêu Thần.

Có thật nhiều chuyện đã bị mai một trong lịch sử, hắn ta cũng không có tư cách biết.

Có những tin tức, chỉ có đến cấp Bán Siêu Thần mới có thể thu hoạch được.

Tổ tiên Nhân tộc sau trận đại chiến kinh thiên kia, cùng lập ra ước định với các thần linh may mắn còn sống sót, thiết lập đại môn.

Cấp Bán Siêu Thần chính là giấy thông hành mở ra đại môn.

Trong cửa ngoài cửa, hai thế giới.

Mạnh An Văn uống liền ba chén trà nóng mới mở miệng nói: “Ngươi nói ngoại giới là chỉ cái gì?”

Lâm Mặc Ngữ giải thích nói: “Bên ngoài còn có một thế giới rộng lớn hơn thế giới Nhân tộc của chúng ta.”

Mạnh An Văn truy vấn: “Bên ngoài thế giới Nhân tộc, chính là Vực Thẳm? Thế giới Long tộc? Hoang Hư Chi Địa?”

Lâm Mặc ngữ lắc đầu: “Cũng không tính, bọn chúng chỉ được coi là thế giới bậc hai, phụ thuộc vào thế giới Nhân tộc chúng ta mà tồn tại. Lão sư ngài cũng có thể xem bọn chúng như một chỗ không gian độc lập, chỉ là một chỗ tương đối lớn hơn không gian độc lập.”
Bình Luận (0)
Comment