Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1384 - Chương 1384: Lời Thề Quá Thấp, Mục Tiêu Không Đủ Tham Vọng (1)

Chương 1384: Lời thề quá thấp, mục tiêu không đủ tham vọng (1)
“Ta nói ngoại giới, chân chính là đại thế giới.”

“Nếu như đại thế giới là biển thì thế giới Nhân tộc của chúng ta chính là một hòn đảo hoang trên biển, mà trong vùng biển rộng lớn này còn có hàng ngàn hàng vạn hòn đảo hoang, vô cùng vô tận.”

“Giống loại hình Vực Thẳm, chỉ là một hòn đảo hoang bên cạnh khối đá ngầm, sự khác nhau giữa bọn chúng cũng chẳng qua chỉ là hình dạng lớn nhỏ khác biệt mà thôi.”

Nghe Lâm Mặc Ngữ giải thích xong, Mạnh An Văn rơi vào trầm tư.

Lâm Mặc Ngữ cũng biết, muốn để người khác lập tức tiếp nhận chuyện này, quả thật có hơi khó khăn.

Dù sao có ít tư tưởng đã thâm căn cố đế*.

(*) ăn sâu bén rễ; ví với cơ sở vững chắc không thể lung lay.

Bởi vì hắn là xuyên qua mà đến, sống hai đời người, gặp qua vũ trụ sao trời, cho nên độ chấp nhận đối với loại chuyện này cực kì cao.

Người sinh ra trong địa phương ở thế giới này không thể hiểu được, cần thời gian.

Chẳng qua Lâm Mặc Ngữ tin tưởng, nhất định Mạnh An Văn có thể tiếp nhận nhưng không biết là bao lâu.

Lâm Mặc Ngữ cũng không sốt ruột, bên ngoài tháp Cổ Lôi cũng đã sớm thu hồi.

Tuyết Thảo Vương Côn Lôn và vài cọng tuyết thảo đã trưởng thành đang đong đưa cách đó không xa.

Nếu là bình thường, chắc chắn Mạnh An Văn đã sớm chú ý tới bọn chúng.

Nhưng bây giờ Mạnh An Văn chìm vào trầm tư, đối với việc quan sát những chuyện của ngoại giới trên phạm vi lớn bị suy yếu đáng kể.

Lâm Mặc Ngữ để lộ ra quá nhiều tin tức, không có giới hạn nào có thể tiến hành lợi dụng những thông tin mơ hồ này.

Nếu quả thật như Lâm Mặc Ngữ nói như vậy, thế giới của chính mình chỉ là một hòn đảo hoang trong vùng biển rộng lớn, không có ý nghĩa.

Như vậy bản thân hắn ta chính là cái gì?

Đây là sự sụp đổ của đức tin, tác động vô cùng mãnh liệt.

Lâm Mặc Ngữ biết, loại sự tình này chỉ có thể để Mạnh An Văn tự mình suy nghĩ thông, nghĩ thông suốt rồi tiếp nhận cũng không có gì.

Sau một lát, đôi mắt Mạnh An Văn bỗng nhiên tỏa ánh sáng, thấp giọng hỏi: “Vậy người siêu thần giả tính là cái gì?”

Lâm Mặc Ngữ nói: “Theo như ta được biết, siêu thần giả là những người mạnh nhất trong thế giới của chúng ta. Nếu như nhìn từ bên ngoài giới hạn thì khó mà nói được.”

Mạnh An Văn thấp giọng nói: “Ta ở không gian tầng sâu đã từng nhìn thấy một đại lục khác, hai tòa đại lục lấy một hẻm núi ở giữa cách nhau ước chừng trăm mét.”

“Lúc ấy ta ở cấp 91, cùng một chỗ với lão Bạch và lão Nghiêm, làm sao cũng không thể vượt qua cái hẻm núi kia.”

“Về sau Địch Viêm mới nói cho chúng ta biết, cái hẻm núi kia tên là Siêu Thần Cốc, chỉ có siêu thần giả mới có thể vượt qua.”

“Cũng là vào lúc đó, ta cùng lão Bạch lập xuống lời thề, tất nhiên là muốn đạt tới siêu thần giả.”

“Xem ra, siêu thần giả cũng không được coi là mạnh, lời thề của chúng ta quá thấp, mục tiêu không đủ tham vọng.”

Lâm Mặc Ngữ nói: “Nhảy từng bước một, mỗi một bước đều đi thật vững vàng thì có thể đi được xa.”

Mạnh An Văn cười khẽ một tiếng, nhìn Lâm Mặc Ngữ tán thưởng: “Ngươi nói không sai, chỉ cần mỗi một bước đều đi thật vững vàng, đương nhiên là có thể đi được xa.”

“Đã như vậy thì cứ đi từng bước một, nhìn xem điểm cuối cùng đó ở đâu.”

“Thế giới bên trong cũng tốt mà ngoại giới cũng được, chỉ cần bản thân ta đủ mạnh thì có cái gì khác biệt.”

Hơi thở trên người Mạnh An Văn phát sinh biến hóa, hơi thở cấp 96 cuồn cuộn trào ra, đồng thời còn được bao bọc bởi sức mạnh pháp tắc nhàn nhạt.

Mạnh An Văn không bị trói buộc và điềm tĩnh giờ phút này đã quay trở về.

Mạnh An Văn nói: “Chuyện này cũng đừng có nói cho lão Bạch, sức chịu đựng của tên kia kém lắm.”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Ta hiểu rồi, thật ra chờ lão sư trở thành cấp Bán Siêu Thần cũng sẽ biết được. Chẳng qua trước thời gian đó ta chỉ nói một tiếng mà thôi.”

Mạnh An Văn nói: “Chuyện này, đều là vị đại nhân kia nói cho ngươi phải không?”

“Đúng vậy.”

Vì Mạnh An Văn cho rằng đều là do Antares nói với hắn, như vậy thì hắn cũng vui vẻ đến thừa nhận và đổ tất cả lỗi lên người Antares.

Mạnh An Văn lại lần nữa khuyên bảo: “Cái này cũng không nên nói với người khác, một chữ cũng đừng nhắc đến làm gì.”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu, hắn đã hiểu.

Mạnh An Văn nhẹ nhàng thở dài một hơi, lúc này hắn ta khẽ ồ lên một tiếng, ngón tay búng một cái: “Tuyết Thảo Vương Côn Lôn?”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Đây là đại thần Côn Lôn cho ta.”

Đại thần Côn Lôn?

Mạnh An Văn lại giật mình, tại sao Lâm Mặc Ngữ lại có quan hệ với thần linh cấp Đại Thần.

Thần linh cấp Đại Thần, đó chính là cấp Bán Siêu Thần trong Nhân tộc, địa vị cao nhường nào chứ.

Chẳng qua nghĩ đến Antares, dường như cũng không có gì.

Ngay cả Antares mà cũng có thể nói chuyện trực diện thì thần linh cấp Đại Thần kia là gì đâu chứ.
Bình Luận (0)
Comment