Chương 1389: Không phải là Lôi điện tấn công đó chứ? (2)
Diệp Hạo nói với Mạnh An Văn: "Các ngươi thu được một đệ tử tốt."
Mạnh An Văn thoải mái thừa nhận: "Lão Bạch có vận may tốt nhưng Tiểu Ngữ cũng rất không chịu thua kém."
"Thật sự là quá xuất sắc." Giọng Diệp Hạo đầy hâm mộ. Có một đệ tử như vậy, ai mà không hâm mộ.
Mạnh An Văn hỏi: "Diệp tiền bối nghĩ Tiểu Ngữ có thể thành công không?"
Diệp Hạo nghĩ ngợi: "Dù cho lần này không thành công nhưng rồi cũng sẽ thành công. Nếu như ngay cả hắn đều không được, sợ rằng tháp Diệt Ma sẽ khó có chủ nhân."
Mạnh An Văn gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, tháp Diệt Ma đã mấy trăm năm không có chủ nhân, dù cho nó trấn thủ ở đây, hiệu quả cũng rất hạn chế."
Diệp Hạo gật đầu: "Mấy trăm năm gần đây thái bình, ác ma không còn xâm chiếm quy mô lớn, chúng ta ở đây cũng yên bình hơn."
Mạnh An Văn cười: "Đó là bởi vì Nhân tộc chúng ta ngày càng mạnh mẽ. Nhưng bây giờ Long tộc trở về, sợ là sẽ có biến số."
"Tạo thế chân vạc, có lẽ sẽ càng thêm hòa bình." Diệp Hạo nói ra một khả năng khác.
Long tộc trở về chưa lâu, mọi thứ đều là ẩn số.
Mặc dù sức mạnh của Nhân tộc ngày càng cường đại nhưng hiện tại vẫn chỉ có sức tự vệ, mong muốn phản công vẫn là chưa thể.
Chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình.
"Sắp bắt đầu rồi!"
Vương Lâm khẽ quát, mọi người nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ. Hắn đã bước vào phạm vi thế lực của tháp Diệt Ma.
Hơi thở sắc bén như kiếm như đao, Lâm Mặc Ngữ vừa vào đã cảm nhận được ngay.
Những hơi thở này chứa nguyên tố điện, đồng thời xen lẫn một chút nguyên tố phong.
Hai loại nguyên tố hòa quyện tạo thành tấn công sắc bén.
Sức mạnh của tấn công ở cấp độ cực cao, gần tới cấp Thần.
Ngay cả Diệp Hạo cấp 95 cũng phải chống cự.
Khi mọi người đang đoán xem Lâm Mặc Ngữ sẽ ứng phó thế nào, Lâm Mặc Ngữ lại làm như không thấy, đi thẳng vào.
Vô số tấn công rơi xuống người hắn như trâu đất xuống biển, không có phản ứng gì.
Lâm Mặc Ngữ biết áo giáp Hài Cốt vô dụng, không kiên trì được lâu nên cũng lười dùng.
Loại tấn công này không đáng để hắn để tâm.
"Theo hơi thở của Diệp Hạo vừa rồi, ông ta đã thay đổi phương hướng vài lần."
"Loại tấn công này, với thực lực của ông ta thì không cần thay đổi phương hướng."
"Chắc chắn có tấn công mạnh hơn, ông ta không muốn ngăn cản nên tiến hành né tránh."
"Ông ta thay đổi phương hướng bốn lần, chứng tỏ sẽ gặp bốn lần tấn công."
"Phạm vi tấn công của tháp Diệt Ma là 500 mét, như vậy mỗi 100 mét một lần tấn công, tổng cộng bốn lần."
Lâm Mặc Ngữ trông có vẻ nhẹ nhõm nhưng không hề buông lỏng.
Hắn phân tích hơi thở Diệp Hạo để lại, đưa ra phán đoán.
Lâm Mặc Ngữ không biết mình phán đoán đúng hay sai nhưng chắc hẳn không sai, hắn tin vào phán đoán của mình.
Khi đi đến 100 mét, Lâm Mặc Ngữ tập trung cao độ, sức mạnh linh hồn chảy xuôi và tiến hành cảnh giác.
Một tia chớp kèm theo tiếng nổ vang từ trong tháp bắn ra.
Tia chớp hóa thành một thanh đại đao, chém xuống đầu Lâm Mặc Ngữ.
Đại đao tia chớp, nguyên tố điện...
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được nguyên tố điện nồng đậm trong đó.
"Có ba bốn phần tương tự với Lôi Tru Thần, quả nhiên là bắt chước tháp Cổ Lôi."
"Đạt đến cấp Thần, khoảng cấp 91, cũng không tệ."
"Dưới tình huống không có ai thao túng mà có thể phát huy loại tấn công này, đúng là tháp tấn công mạnh nhất trong ba tháp."
"Nếu có người khống chế, sợ có thể phát huy ra uy lực cấp Thần trung đẳng, đạt tới cực hạn của trang bị cấp Huyền Thoại."
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ như điện, trong nháy mắt phân tích ra nhiều điều.
Nếu là tấn công khác, Lâm Mặc Ngữ có thể sẽ né tránh tượng trưng chút.
Nhưng tấn công này là của nguyên tố điện, Lâm Mặc Ngữ lười làm khó chính mình, không đáng lo ngại.
Đám người Vương Lâm không dám tin: “Hắn không tránh!”
Diệp Hạo cũng mở to mắt: “Người trẻ tuổi này, có hơi tự đại.”
Mạnh An Văn cười nói: “Yên tâm đi, Tiểu Ngữ có chừng mực.”
Hắn ta không thể nói Lâm Mặc Ngữ miễn dịch với nguyên tố điện.
Cầm nguyên tố điện tấn công Lâm Mặc Ngữ giống như bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại, còn làm đầy bụng chó.
Hắn ta quá hiểu rõ tính cách của Lâm Mặc Ngữ, tuyệt đối không đánh trận mà không nắm chắc. Nếu đã không tránh, chắc chắn có lý do.
Đại đao tia chớp tấn công, mang theo âm thanh ầm ầm nhằm vào người Lâm Mặc Ngữ.
Đại đao giống như trâu đất xuống biển, không gây ra một chút gợn sóng nào.
Lâm Mặc Ngữ bước không ngừng, không để ý đến cuộc tấn công, tiếp tục tiến về phía trước, hơn nữa càng chạy càng nhanh.
Cảnh này một lần nữa làm đám người kinh ngạc.
Vương Lâm không thể tin nổi, ngay cả Diệp Hạo cũng phải né tránh tấn công, vậy mà Lâm Mặc Ngữ lại không thèm để ý.
Không phải là đỡ được, mà là thật sự không thèm để ý.
Hắn không có bất kỳ động tác phòng thủ nào.
Diệp Hạo cũng vô cùng chấn động: “Đây là chuyện gì?”
Mạnh An Văn nói: “Thực lực thực chiến của Tiểu Ngữ, thực ra ta cũng không rõ lắm, hắn luôn có phương pháp riêng.”