Chương 1406: Cách phá vỡ cục diện, thích nghi với pháp tắc (2)
Lâm Mặc Ngữ cắn răng kiên trì, hắn không thể bỏ cuộc như vậy được.
Cảm giác tê dại càng lúc càng mạnh, ảnh hưởng đến khả năng tư duy của hắn.
Ấn ký lại bắt đầu yếu đi, càng ngày càng yếu hơn.
Dường như Cửu Thải Long Hồn Tinh cảm nhận được tình cảnh của Lâm Mặc Ngữ, bắt đầu phun ra một lượng lớn sức mạnh linh hồn.
Nhưng cũng chỉ giúp hắn duy trì được hiện trạng.
Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, lôi điện vẫn tiếp tục tăng lên, sức mạnh pháp tắc cũng tăng lên.
“Phá vỡ cục diện!”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hắn nhận ra hắn phải tìm ra cách phá vỡ cục diện này.
Hắn đột nhiên hiểu ra rằng sức mạnh mà cốt lõi tháp Cổ Lôi tích lũy hàng ngàn năm mạnh đến thế nào, hắn căn bản không thể so sánh được.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, cho dù hắn có càng nhiều sức mạnh linh hồn hơn nữa thì cũng không thể chống đỡ được.
Khảo hạch không nên như vậy, Antares nói là rất khó nhưng không phải là không thể vượt qua, điều đó có nghĩa là nhất định còn có cơ hội.
Đương nhiên là không phải đi liều mạng.
“Cơ hội... Cách phá vỡ cục diện.”
Linh hồn của Lâm Mặc Ngữ sáng lên, cuối cùng hắn nghĩ ra điều gì đó.
Thay vì đấu tranh, hãy thích nghi với nó.
Cách thích nghi là phải lĩnh hội được pháp tắc của chính mình.
Số lượng pháp tắc do cốt lõi phóng ra rất ít, chỉ là một tia nhỏ mà thôi.
Đây rõ ràng là cho hắn thời gian để thích nghi với nó.
“Sao lúc đầu ta không nghĩ ra vậy nhỉ, ta đúng là đồ ngốc mà!”
Lâm Mặc Ngữ thầm chửi một câu, hắn bắt đầu phân tán sức lực.
Hắn vừa duy trì ấn ký linh hồn, đồng thời cũng bắt đầu cảm ngộ pháp tắc.
Hắn đã có kinh nghiệm cảm ngộ pháp tắc Sinh Mệnh, lần này càng quen thuộc hơn.
Dù sao Lâm Mặc Ngữ không cần phải sai khiến pháp tắc, hắn chỉ cần thích nghi với nó là đủ rồi.
Độ khó đã giảm đi rất nhiều.
Hắn để mặc cho lôi điện mang theo pháp tắc xuyên qua cơ thể và linh hồn.
Lâm Mặc Ngữ cảm ứng nó một cách kỹ lưỡng, nắm bắt mọi cảm giác.
Từ đó đi phân tích, cảm ngộ, cố gắng dung nhập vào nó.
Ảnh hưởng mà pháp tắc của tháp Cổ Lôi đối với cho cơ thể hắn dần mờ nhạt, đối với ấn ký linh hồn cũng ngày càng yếu hơn.
Lâm Mặc Ngữ bắt đầu có một số hiểu biết về pháp tắc, hắn bắt đầu thích nghi với nó rồi.
...
Bên trong thế giới Vực Thẳm đen tối, ngọn lửa màu xanh không ngừng bốc lên.
Hoả Diễm Vực Thẳm cao hàng trăm mét, bá chiếm lấy phạm vi hàng ngàn mét xung quanh, tạo thành một kết giới khổng lồ.
Kết giới vô cùng kiên cố, mang theo sức mạnh pháp tắc.
Mấy vị Ma Vương cường đại đồng thời ra tay điều khiển kết giới, không ngừng tấn công người ở bên trong kết giới.
Bên trong kết giới, tháp Thần Hạ không ngừng xoay chuyển, phát ra hàng ngàn tia sáng.
Bên trong ánh sáng, các đạo phù văn phát sáng tạo thành trận pháp, chống lại các đòn tấn công từ kết giới.
Ba người Mạnh An Văn, Bạch Ý Viễn, Nghiêm Cuồng Sinh đứng bên trong trận pháp, sắc mặt của họ vô cùng khó coi.
Sắc mặt của Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh hơi tái nhợt, khóe miệng còn đọng lại tia máu, rõ ràng họ đã bị thương.
Hai người vừa uống thuốc trị thương xong nhưng vết thương vẫn chưa được hồi phục.
Trên thân thể của hai người có không ít vết thương, trên miệng vết thương có pháp tắc đang dâng trào, không ngừng ăn mòn cơ thể họ.
Bọn họ cũng dùng sức mạnh pháp tắc để chống trả lại, khống chế vết thương.
Nhưng rõ ràng hiệu quả không ổn.
Mạnh An Văn tiến vào thế giới Vực Thẳm, nhanh chóng tìm được bọn họ.
Lợi dụng tháp Thần Hạ để truyền tống qua đó, lúc hắn ta đến nơi thì Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh đã bị thương.
Theo những gì họ nói, mấy vị Ma Vương cao cấp bắt tay tập kích bọn họ.
Về phần cung điện thần Quang Minh, đã sớm chẳng thấy tung tích.
Đến khi Mạnh An Văn vội vàng chạy đến, bọn họ mới biết rằng đã trúng kế.
Cả hai người đã phải trả giá cho sự xốc nổi của họ.
Kết giới khổng lồ từ trên trời giáng xuống, ngăn trở không gian, nhốt ba người vào bên trong.
Kết giới đã phong tỏa toàn bộ không gian bị ngăn cách này, cho dù sử dụng tháp Thần Hạ thì cũng không thể truyền tống mà rời đi được.
Bạch Ý Viễn vô cùng ảo não, nói: “Ta quá manh động rồi.”
Nghiêm Cuồng Sinh hừ một tiếng: “Ai mà biết được Ác Ma Vực Thẳm lại bỉ ổi đến thế, vậy mà lại lừa chúng ta vào đây.”
Bạch Ý Viễn nói: “Lão Mạnh, hai người chúng ta mắc bẫy thì thôi đi, sao ngươi cũng chui vào đây vậy?”
...
Mạnh Ý Viễn nhìn ông như nhìn một kẻ ngốc, nói: “Các ngươi đều tới rồi, ta có thể không đến sao?”
Bạch Ý Viễn nói: “Tới rồi cũng tốt, chúng ta là tam giác sắt, nhất định cơ hội sẽ lớn hơn một chút.”
Mạnh An Văn lắc đầu, nói: “Không còn cơ hội đâu.”
Nghiêm Cuồng Sinh hỏi: “Tại sao chứ? Đợi vết thương của chúng ta tốt lên rồi thì cùng nhau đánh ra ngoài, lão tử không tin mấy kẻ này có thể ngăn cản chúng ta.”