Chương 1407: Kỳ tích! Lôi Tru Thần màu tím của pháp tắc dung nhập! (1)
Mạnh An Văn thấp giọng hỏi: “Bọn chúng đúng là không cản được chúng ta nhưng Ma Hoàng thì có cản được không?”
Nghiêm Cuồng Sinh và Bạch Ý Viễn hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ mặt khó tin nói: “Ý của ngươi là cái bẫy này do Ma Hoàng thiết kế ư?”
“Cung điện thần Quang Minh đi đâu rồi? Có phải Ma Hoàng đã ra tay không?”
“Các ngươi vừa vào đã trúng phải tập kích rồi, hơn nữa trừ Ma Hoàng ra thì còn có ai có thể điều động nhiều Ma Vương cao cấp như vậy.”
Lời nói của Mạnh An Văn gần như đã dập tắt hy vọng của họ.
Bạch Ý Viễn thở dài hỏi: “Chúng ta thật sự đã quá manh động rồi, nói thế thì không còn hy vọng nữa ư?”
...
Mạnh An Văn lắc đầu nói: “Sống chết của chúng ta không quan trọng, điều quan trọng là chúng ta không phải mục tiêu của Ma Hoàng.”
Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh đột nhiên nhận ra được điều gì đó, không khỏi lộ ra vẻ kinh hoàng.
Nghiêm Cuồng Sinh kinh ngạc nói: “Ý của ngươi là mục tiêu của Ma Hoàng là Tiểu Ngữ ư? Không đến mức đó chứ, Tiểu Ngữ mới đạt đến cấp bao nhiêu thôi, Ma Hoàng không đến nỗi phải đích thân tự mình đối phó hắn đâu chứ.”
Mạnh An Văn nói: “Trong mắt Ma Hoàng thì chúng ta chẳng là gì, còn Tiểu Ngữ mới là mối nguy hại to lớn trong lòng nàng ta.”
Nghiêm Cuồng Sinh nói: “Hy vọng Tiểu Ngữ không biết chuyện này, dù sao thì hắn cũng đừng đến.”
Bạch Ý Viễn cũng nói theo: “Hy vọng Tiểu Ngữ không biết gì về chuyện của chúng ta, như thế thì hắn sẽ không đến đây.”
Mạnh An Văn vẫn phủ nhận quan điểm của họ: “Tiểu Ngữ nhất định sẽ đến, hơn nữa cho dù hắn không biết thì Ma Hoàng cũng sẽ nghĩ ra trăm nghìn cách để làm hắn biết.”
“Chúng ta là mồi câu, Tiểu Ngữ chính là con cá lớn mà Ma Hoàng muốn bắt.”
“Đây là âm mưu trắng trợn buộc Tiểu Ngữ phải tiến vào đây.”
Ánh mắt của Bạch Ý Viễn lóe lên tia dữ tợn, ông hỏi: “Tên gia hỏa đê tiện, nếu như bây giờ ta đi tự sát thì bọn chúng có phải không còn mồi nhử nữa không?”
Mạnh An Văn thở dài, nói: “Vô ích thôi, dù cho chúng ta có chết thì Ma Hoàng cũng sẽ không truyền đi tin tức về cái chết của chúng ta. Tiểu Ngữ sẽ không thể biết được, hắn chỉ biết rằng chúng ta đã vào đây mà thôi.”
Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh nhìn nhau, đồng thanh nói: “Nếu ngươi đã biết rõ như vậy thì ngươi còn vào đây làm gì chứ.”
Mạnh An Văn nhắm mắt lại nói: “Các ngươi đó, sống được nửa đời người rồi mà vẫn giống như mấy tên ngốc!”
...
Thành cổ Thần Hạ, đại quân đang dồn ép lãnh thổ.
Liên quân ác ma và Long tộc có số lượng vượt quá 10 vạn đang phát động cuộc tấn công mãnh liệt vào thành cổ Thần Hạ.
Phong Dật Minh đã phát tín hiệu cầu cứu, các cường giả cấp Thần của Nhân tộc sẽ nhanh chóng đến đây chi viện.
Thành cổ Thần Hạ có hệ thống phòng ngự vô cùng vững chắc, có lẽ có thể cầm cự được một thời gian.
Phong Dật Minh nhìn lên tháp Cổ Lôi đang cực kỳ yên tĩnh nhưng thân là quân đoàn trưởng nên hắn ta có quyền hạn nhất định đối với toàn bộ thành cổ Thần Hạ.
Hắn ta có thể cảm ứng được rằng nội bộ tháp Cổ Lôi không hề yên bình chút nào, dường như có điều gì đó vô cùng mãnh liệt đang xảy ra.
“Rốt cuộc Lâm thần tướng đang làm cái gì vậy chứ!”
Hắn ta không thể chắc chắn được.
Hiện tại đại quân ác ma và Long tộc đang đến gần, bởi vì sự có mặt của cường giả cấp Thần nên hắn ta đã mệnh lệnh cho toàn bộ quân sĩ ở lại bên trong thành, không được phép rời khỏi thành.
Nếu như để những chức nghiệp giả chưa đến cấp Thần này đối mặt với Ma Vương và Long Vương cấp Thần thì rõ ràng là để họ đi nộp mạng.
Ở một điểm phân phối của trận pháp bên trong thành cổ Thần Hạ, một số quân nhân đang vận chuyển một lượng lớn tinh thạch năng lượng vào bên trong trận pháp.
Thông qua sự chuyển đổi của trận pháp, tinh thạch năng lượng không ngừng cung cấp năng lượng cho trận pháp thành cổ để chống đỡ.
Trận pháp thành cổ rất mạnh mẽ và vững vàng chống lại được các đòn tấn công.
Nhưng năng lượng cũng có lúc cạn kiệt, hơn nữa hiện tại Ma Vương và Long Vương vẫn còn chưa ra tay.
Phong Dật Minh cầu nguyện chi viện nhanh đến đây, Lâm Mặc Ngữ cũng nhanh chóng giải quyết xong việc của hắn.
Chỉ cần Lâm Mặc Ngữ có thể sai khiến tháp Cổ Lôi, sử dụng được Lôi Tru Thần thì cho dù chi viện không đến cũng không thành vấn đề.
Trước mặt Lôi Tru Thần, đám ác ma, Long tộc bên ngoài kia vốn chỉ là những thứ tầm thường.
Thời gian trôi qua từng chút một, sắc mặt của Phong Dật Minh cũng ngày càng khó coi.
Chi viện mãi mà không đến, hắn ta biết rõ một khi Trường Thành Vĩnh Hằng mở ra thì có nghĩa là thế giới Nhân tộc cũng sẽ phải chịu đựng một áp lực to lớn.
Có lẽ các cường giả cấp Thần cũng không thể phân thân ra được, bọn họ sẽ không có chi viện đến giúp.
Hiện tại, hy vọng duy nhất nằm ở Lâm Mặc Ngữ.
“Quân đoàn trưởng, tinh thạch năng lượng dự trữ chỉ còn lại một nửa thôi.”
Có quân nhân chạy tới báo cáo rằng tinh thạch năng lượng tiêu hao quá nhanh, chỉ trong nửa tiếng đã tiêu hao quá nửa.