Chương 1429: Nghĩa Thần trở về là phúc hay họa (2)
Nhờ có sự tồn tại của Trường Thành Vĩnh Hằng, mà trong mấy trăm năm qua Nhân tộc vẫn bình an.
Ác ma chỉ có thể thông qua một số cách đặc biệt để tấn công vào, tiến hành những cuộc tàn sát hàng loạt người dân trong thành.
Nhưng không thể tiến hành cuộc tấn công với quy mô lớn được, những trận chiến lớn như lần này đã không xảy ra trong hàng trăm năm rồi.
Tầm nửa ngày sau, tin tức từ tiền tuyến truyền về.
Ác ma và Long tộc đều đã rút lui, chiến trường Nguyên đã yên bình trở lại.
Trường Thành Vĩnh Hằng từ từ ngừng hoạt động trong tiếng ầm ầm, các trận pháp trong đế quốc cũng bắt đầu ngừng lại.
Đại chiến kết thúc, chính là lúc tiến hành thống kê thương vong.
Đây hẳn là một quá trình bi thương, trận chiến chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà đã khiến biết bao người ngã xuống.
Bọn họ là anh hùng, là liệt sĩ, mỗi người đều sẽ được ghi lại.
Đối với những quân nhân và các chức nghiệp giả đã hy sinh trên chiến trường, đế quốc Thần Hạ chưa bao giờ để ai phải chịu thiệt thòi.
Gia đình của họ sẽ được chăm sóc tốt nhất, không thiếu bất cứ thứ gì.
Lâm Mặc Ngữ đứng ở khoảng không ngoài pháo đài số chín, thở dài nhìn các quân nhân đang dọn dẹp chiến trường bên ngoài pháo đài.
Chiến tranh… Với hầu hết mọi người, là quá mức tàn khốc.
Lâm Mặc Ngữ siết chặt nắm đấm: "Đây là thế giới của Nhân tộc, cho dù là Vực Thẳm hay là Long tộc đi nữa, các ngươi cũng không nên tới đây."
Khi còn đi học, Lâm Mặc Ngữ đã có suy nghĩ rằng, chỉ cần hắn đủ mạnh, nhất định sẽ tiến vào Vực Thẳm, tiêu diệt toàn bộ ác ma.
Bây giờ, lại thêm cả một Long tộc.
Một luồng kiếm quang từ xa bay vút đến.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang đã dừng lại trên pháo đài.
Giang Nghĩa đứng trên kiếm Trừ Ma mà đến, bay từ ngoài pháo đài vào, cả một quá trình không hề nhìn xuống những quân nhân đang dọn dẹp chiến trường ở bên ngoài.
Ông bay qua Lâm Mặc Ngữ đứng cách đó không xa, mà không thèm nhìn hắn lấy một lần.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ sững lại, nhận ra sự bất thường của Giang Nghĩa, dường như còn nghiêm trọng hơn những gì mà bản thân đã dự đoán.
Không chỉ đơn giản là bị ảnh hưởng.
Nếu không, sao ông có thể không nhận ra hắn. Phải biết rằng người mà ông trao đổi khi ở bí cảnh suốt mấy trăm năm qua chỉ có một mình hắn.
Nếu như ngay cả hắn cũng không nhận ra thì đã xảy ra vấn đề lớn rồi.
Giang Nghĩa vừa định vào pháo đài thì trận pháp trong pháo đài đột nhiên lóe sáng, cản ông lại.
Dù ông là Nhân tộc nhưng lại không được pháo đài nhận diện.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy Giang Nghĩa bị ngăn lại, cũng không nói gì.
Giang Nghĩa không cố gắng xông vào, mà mở miệng nói: "Ta là Giang Nghĩa, mau mở trận pháp ra."
Giọng nói của Giang Nghĩa truyền vào trận pháp.
Giọng nói này lại khiến Lâm Mặc Ngữ cảm thấy kỳ lạ.
Giọng của Giang Nghĩa hơi trầm và cũng hơi khàn.
"Giọng đã thay đổi luôn rồi."
Trong bí cảnh của Giang Nghĩa, Lâm Mặc Ngữ đã từng đối thoại trực tiếp với linh hồn của ông.
Hắn nhớ rất rõ âm thanh mà mình đã từng nghe, đó mới là giọng nói thật của Giang Nghĩa.
Dù là lúc đó Giang Nghĩa chỉ ở trạng thái linh hồn nhưng khi hóa thành hình người, đương nhiên vẫn sẽ giữ lại giọng gốc của mình.
Nhưng hiện tại giọng nói đã thay đổi.
Còn có một điều nữa khiến Lâm Mặc Ngữ chú ý, trên người Giang Nghĩa vậy mà không hề có mùi máu tươi nào.
Ông đã đi truy sát đội quân ác ma và Long tộc đến nửa ngày mới trở về, chắc chắn phải trải qua nhiều trận chém giết.
Dựa vào sức mạnh của ông, số lượng ác ma và Long tộc chết trong tay ông chắc chắn không ít, sao có thể không có chút mùi máu tươi nào.
Không chỉ không có mùi máu tươi, ngay cả sát khí cũng hoàn toàn thu lại.
Trong tình huống thông thường thì như vậy là bình thường nhưng đại chiến vừa mới kết thúc thì lại trở nên bất thường.
Ngay cả các binh sĩ bên ngoài pháo đài đang dọn dẹp chiến trường vẫn còn mang theo mùi máu tanh và sát khí.
Mà Giang Nghĩa đến đây làm gì, sao lại đến pháo đài số chín.
Có người từ pháo đài bay lên, là Vương Lâm.
Thường thì các vấn đề trong pháo đài số chín đều do Vương Lâm giải quyết.
Chỉ khi hắn ta không xử lý được, mới cần Diệp Hạo ra mặt.
"Giang Nghĩa?" Giọng điệu của Vương Lâm có chút kì dị, nhìn Giang Nghĩa từ trên xuống dưới.
Giang Nghĩa cũng nhìn lại hắn ta: "Cấp 92, thấp hơn cấp Thần."
Từ giọng nói có thể nghe ra được sự khinh bỉ.
Vương Lâm không nhìn ra cấp bậc của Giang Nghĩa nhưng có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương.
Đứng trước mặt ông, Vương Lâm cảm thấy có một sức ép mạnh mẽ.
Hắn ta biết rằng, đây là do sự chênh lệch sức mạnh quá lớn giữa hai bên mà nên.
Đối phương mạnh như vậy, lại còn là Giang Nghĩa. . .
Bỗng nhiên Vương Lâm nghĩ đến điều gì: "Ngươi là. . . Nghĩa Thần?"
Giang Nghĩa nói: "Là ta, mở trận pháp đi, ta muốn vào trong."
Vương Lâm hoảng sợ nói: "Ngươi thực sự là Nghĩa Thần á? Không phải ngươi đã mất tích hơn 600 năm trước rồi sao?"